Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
“Đại tiểu thư hồng hào, thanh tú, đương nhiên không thể đi đưa xuống nơi tầng hầm ẩm thấp đó được, cho nên thuộc hạ đã áp giải Trần Thương Vũ đến phòng giam.”
Suốt ba ngày không ngủ thì dù có ý chí mạnh mẽ đến đâu thì cũng sẽ có lúc xảy ra sơ sót.
Chỉ một chút sơ suất, Trần Thương Vũ đã bỏ chạy.
“Nhưng gia chủ yên tâm! Toàn bộ sơn trang đã bị phong ấn rồi! Ông ta không thể trốn thoát khỏi sơn trang.”
Mộc Quy Phàm cau mày, đột nhiên hỏi: “Cậu đã bao nhiêu ngày không ngủ rồi?”
Vạn Bát Thực thành thật nói: “Ba ngày…”
Mộc Quy Phàm không nói nên lời.
Trên đời này sao có thể có người cứng đầu như vậy, anh nói là anh ta không được rời mắt khỏi Trần Thương Vũ thế là anh ta không ngủ thật.
Túc Bảo nhìn Vạn Bát Thực, thở dài như một người lớn nhỏ: “Này… Nhiệm vụ đã kết thúc! Chú Bát Thập, chú mau đi ngủ đi!”
Vạn Bát Thực nhìn Mộc Quy Phàm.
Mộc Quy Phàm nói: “Từ giờ trở đi, cậu cứ nghe lời đại tiểu thư, con bé nói cái gì cậu nghe cái đó là được rồi.”
Vạn Bát Thực đáp một tiếng, nhưng lại sợ gia chủ đuổi mình đi nên vội vàng nói: “Gia chủ, Trần Thương Vũ chạy đến khu rừng phía sau núi. Rừng cây đã bị chúng ta bao vây rồi.”
Mộc Quy Phàm gật đầu, cả nhóm đi vào khu rừng phía sau núi.
Rìa ngoài của khu rừng được vây chặt hai tầng.
Vạn Đào vội vàng đi tới, nhức đầu nói: “Gia chủ, người này có chút tà môn…”
Bọn họ quen thuộc với rừng cây trong sơn trang, những buổi huấn luyện ngoài trời thường xuyên tổ chức luyện tập trên ngọn núi này.
Nhưng vừa bước vào thì họ bị lạc.
Kỷ Trường nhìn rừng cây, cười lạnh nói: “Cửu cung bát quái trận của Gia Cát Lượng? Túc Bảo, phá đi!”
Túc Bảo giơ quả dâu tây khô đông lạnh lên, hung hăng nói: “Phá! A a a a”
Vừa nói, bé vừa cắn một miếng dâu tây khô đông lạnh.
Kỷ Trường: “…”
Mộc Quy Phàm: “…”
Trần Thương Vũ trốn trong rừng với vẻ mặt nham hiểm.
Dù ông ta mạnh đến đâu cũng không dám liều mạng đối đầu với súng đạn thật.
Đúng lúc này, ông ta nhìn thấy Mộc Quy Phàm ôm Túc Bảo bước vào rừng.
Trần Thương Vũ choáng váng.
Chỉ có hai người này, trong đó còn có cả một đứa trẻ, thế mà bọn họ dám vào trong này sao?!
Quá khinh địch rồi!
Trần Thương Vũ thầm nghĩ: “Cơ hội đã đến rồi.” Ông ta nhảy cẫng lên và di chuyển nhanh chóng.
“He he he he… Tới đây!” Ông ta lạnh lùng nói.
Túc Bảo đang nằm trên vai ba, nghe thấy bên trái có tiếng nói, vô thức quay đầu lại nhìn – Không có gì cả?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...