Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Đột nhiên Vạn Bát Thực tát ông ta một cái.
Bốp!
m thanh đó khiến Mộc Quy Phàm và Túc Bảo kinh ngạc quay lại.
Vạn Bát Thực nhìn chằm chằm vào Trần Thương Vũ và nói: “Báo cáo! Ông ta đã động đậy! Mặt ông ta đã động đậy!”
Mí mắt Mộc Quy Phàm giật giật, anh liếc nhìn những ánh mắt kinh ngạc xung quanh, bắt chéo đôi chân dài rồi bước ra khỏi sảnh sân bay vài bước.
Trần Thương Vũ sửng sốt, tức giận nhìn Vạn Bát Thực: “Cậu có bị…”
Trước khi từ “bệnh” được thoát ra khỏi miệng thì lại có một tiếng “bốp” khác vang lên.
Trần Thương Vũ: “…”
Mấy thuộc hạ khác nhịn cười, mặt nghiêm túc nói: “Đi thôi!”
Trần Thương Vũ rất tức giận, dù tức giận đến đâu, ông ta cũng chỉ có thể kìm nén rồi cất bước đi…
Bốp!
Lần này bàn tay vung đánh mạnh vào gáy như đánh cháu trai vậy.
Trần Thương Vũ rụt cổ: “???!!”
Không phải chứ, đi bộ cũng được tính là động đậy?
Một số thuộc hạ khác áp giải Trần Thương Vũ nhanh chóng nói: “Cái này không tính, cái này không tính!”
“Không đến mức vậy đâu, vừa nãy gia chủ cũng nói chúng tôi áp giải ông ta đi.”
“Bình tĩnh một chút, người dân đang nhìn đấy, cậu muốn gia chủ bị người ta bắt thóp được một điểm không hay sao?”
Vạn Bát Thực cau mày, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, chân có thể cử động, còn lại thì không được!”
Trần Thương Vũ muốn chửi rủa Vạn Bát Thực từ trong lòng, tức giận bước về phía trước.
Nhưng chỉ cần động tay động tay hoặc lắc đầu, nhất định sẽ bị đánh lần nữa.
Cuối cùng, ông ta chỉ có thể ôm chân, ôm đầu cứng ngắc, bước từng bước nhỏ như một người vợ nhỏ, thật đúng là nôn ra ba ký máu.
Kỷ Trường bay đến bên cạnh Túc Bảo, đóng sách lại.
“Sư phụ đã xem lại sách… Tên Trần Thương Vũ này… Đúng là vận mệnh của ông ta rất phi phàm, người tu đạo trên thế giới này tính đến thời điểm hiện tại là còn rất ít, mà ông ta là một trong số đó.”
Túc Bảo nghi hoặc hỏi: “Tu đạo? Sửa đường ấy hả?”
Kỷ Trường im lặng liếc nhìn bé rồi nói: “Trên thế giới hiện nay có rất nhiều đạo sĩ. Ở một số nơi, thỉnh thoảng có thể thấy các thầy xem tướng số, thầy bói. Nhưng hầu hết đều chỉ tự học một số kỹ năng cơ bản hay là đi theo thầy vào nghề.”
Loại người này chỉ muốn kiếm tiền, ngu dốt, không biết vận mệnh của mình… Không thể coi là người tu đạo.
“Những người chính thống gia nhập một giáo phái nào đó, tuân theo truyền thừa của giáo phái và kiên trì nỗ lực trên con đường tu đạo mới được gọi là người tu đạo.”
Túc Bảo chợt nhận ra: “Vậy ta cũng tu đạo!”
Kỷ Thường buồn cười gật đầu: “Đúng vậy, con tu đạo, con tu đạo đáng yêu.”
Túc Bảo: “???”
Đạo đáng yêu là gì vậy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...