Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Bé có chút chật vật, Tô Tử Du và Mộc Quy Phàm đều không nhìn thấy gì, chỉ thấy bé đang gặp khó khăn.

Tô Tử Du lo lắng hỏi: “Em gái, cần giúp đỡ không?”

Túc Bảo kéo gì đó trong không khí lùi lại, cả người bé gái nhỏ bé ngã hết về phía sau, nói: “Không cần… anh trai… anh không thể giúp được… này đâu!”

Mộc Quy Phàm lẩm bẩm nói: “Túc Bảo, có cần dùng pháp khí gì không?”

Lá bùa đó rất mạnh, dùng tay không không thể xé nó ra được…

Đang nghĩ tới đây, anh nghe thấy một tiếng xé rách, tấm bùa trên lưng Tô Dĩnh Nhạc bị xé toạc xuống!

Túc Bảo đột nhiên ngã xuống đất, hét lên: “Mông của con!”

Trên tay bé đang cầm một lá bùa, chính xác là thứ mà Mã Lâm vừa mới dán lên…

Mộc đạo sĩ lập tức bị nghẹn, nuốt lời nói vừa ra khỏi miệng xuống.


Tô Tử Du nhanh chóng bước tới đỡ Túc Bảo dậy. Cậu toan xoa mông giúp Túc Bảo nhưng cảm thấy không thích hợp nên rút tay lại.

Nét mặt cậu không sao che giấu được sự đau lòng: “Em không sao chứ? Còn đau không? Thật khó cho em mà…”

Mộc Quy Phàm đứng bên cạnh: Khó chỗ nào thế?

Anh thấy Túc Bảo giải quyết dễ dàng lắm mà!

Ừm, thật không hổ là con gái của anh!

Tô Tử Du ngồi xổm bên cạnh, nhìn chằm chằm vào lá bùa trong tay Túc Bảo, “Thì ra đây chính là bùa hoa đào của cõi âm!”

Tại sao chỉ vẽ trên giấy mà lá bùa lại có thể phát huy tác dụng nhỉ?

Tô Tử Du chỉ cảm thấy thật thần kỳ, cậu chợt phát hiện ra có những thứ cậu không thể nghiên cứu xong, nhưng một ngày nào đó, cậu sẽ giải thích những thứ này một cách khoa học!

Tô Dĩnh Nhạc vẫn còn sợ hãi, hỏi: “Làm sao bây giờ? Cậu ba có phải đi lấy thêm một cái chén nữa không?”


Anh cho rằng ‘miếng da’ mà Túc Bảo bắt được tối qua được làm bằng một chiếc chén.

Túc Bảo lắc đầu nói: “Không cần, đốt là được ấy mà!”

Tô Dĩnh Nhạc lập tức nói: “Cậu đi lấy bật lửa.”

Nhưng, Túc Bảo lại giơ tay quăng ra một quả cầu lửa. Bùng một tiếng, lá bùa hoa đào bị đốt cháy.

Lá bùa như còn sống, phát ra một tiếng kêu chói tai, sau đó hoàn toàn im lặng.

Cậu ba: “…” Tê dại mất thôi, nhất định phải tin vào khoa học…

Tô Tử Du: “Woa…”

Mục đạo sĩ cũng rất lợi hại ở kỹ năng này, cậu muốn học!

Sau khi lá bùa hoa đào bị đốt cháy hoàn toàn, Tô Dĩnh Nhạc mới thở phào nhẹ nhõm, Mộc Quy Phàm cũng âm thầm thở hắt ra.

Anh nói: “Ba có cảm giác rất quen thuộc với lá bùa này. Con có nhớ gã hói đầu mà ba bắt được không? Ba luôn cảm thấy gã đó và cô giám đốc kia có mối liên hệ không sao giải thích được.”

Tô Dĩnh Nhạc cau mày nói: “Hai người họ là đồng bọn hả?”

Trong ngôi nhà ma, anh đã bị gã hói đầu dán người giấy lên người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui