Mộc Quy Phàm lại hỏi: “Đúng rồi, sư phụ của con đi đâu thế?”
Túc Bảo đáp: “Lần trước anh Tử Tích từng xuống điện Diêm Vương một chuyến, không may bị người cản đường, còn viết tên anh ấy lên sổ, muốn hãm hại anh ấy, nên sư phụ đã đi điều tra người kia rồi.”
Mộc Quy Phàm ồ một tiếng, hóa ra là vậy.
Anh nhìn đồng hồ, bế Túc Bảo đặt lên ghế salon, dặn: “Ba có việc ra ngoài một lát, sẽ trở về sớm thôi.”
Túc Bảo gật đầu: “Vâng, ba đi cẩn thận nhé.”
Hai mắt Mộc Quy Phàm lóe lên, khóe môi khẽ cong để lộ ý cười: “Bé ngoan à, cho ba thêm vài lá bùa nữa đi.”
Túc Bảo không chút do dự mà nhảy xuống ghế, chạy đi lấy ba lô nhỏ của mình, rồi lôi từ bên trong ra một xấp bùa.
“Ba ơi, đủ chưa ạ?” Nhóc con vô cùng hào phóng nói: “Nếu chưa đủ thì để con vẽ thêm cho.”
Mộc Quy Phàm không nhịn được mà bật cười, véo nhẹ hai má múp míp, đầy thịt của cô: “Đủ rồi.”
Anh bước ra ngoài, sau đó lại nghe thấy Tô Dĩnh Nhạc có chút do dự hỏi: “Túc Bảo à, tối nào con cũng ngủ một mình hả? Đêm nay có muốn nghe cậu ba kể chuyện xưa cho con không?”
Giọng anh vô cùng dịu dàng, hệt như chỉ đang lo lắng cho Túc Bảo thôi.
Mộc Quy Phàm bật cười chế giễu: “Anh ba à, có phải anh sợ rồi không?”
Đây không phải là lần đầu tiên Tô Dĩnh Nhạc bị hỏi như vậy, thật đúng là: “…”
Túc Bảo chớp mắt mấy cái, rồi vô tình bồi thêm một dao: “Cậu ba ơi, con đã tự ngủ một mình từ lâu rồi ạ! Cũng không cần nghe kể chuyện đâu. Nhưng nếu cậu ba sợ, vậy Túc Bảo có thể kể chuyện cho cậu ba nghe.”
Tô Dĩnh Nhạc nghẹn lời, sau một hồi im lặng thì yếu ớt mở miệng: “Không cần đâu…”
Giữa thành phố ồn ào, náo nhiệt, xa hoa trụy lạc, trong một con hẻm nhỏ, hai bên đường treo đầy các bảng hiệu sặc sỡ đủ màu sắc, trước mặt tiền cửa hàng nào đó, có một người đã đã hết thời đứng vẫy tay.
Lúc phát hiện cách đó không xa có một người đàn ông dáng người cao ráo, mặt mày anh tuấn, phong thái phi phàm, cô gái vốn đang chán muốn chết lập tức sống lại, hai mắt sáng rực như đèn pha! . Thách thá𝑛h tì𝘮 được { TrU 𝘮Tr𝘶y𝖊𝑛.V𝑛 }
“Nè, anh đẹp trai kia ơi, đến chơi với em đi!”
“Anh à, uống trà không? Chỗ em trà gì cũng có đấy!”
“Ông chủ à, cùng đi gội đầu không nè?”
Các cô gái chen chúc nhau xông lên, ra sức chào mời.
Mộc Quy Phàm đứng trước một cửa hàng gội đầu, miệng ngậm cây tăm, nhướng mày hỏi: “Gội đầu tốn bao nhiêu tiền thế?”
Cô gái đứng trước cửa như sắp chết ngất vì hạnh phúc, trong lòng liên tục hét lớn:
Không cần tiền! Không cần tiền đâu!
Để tôi trả, cho anh thêm một trăm đồng luôn!
Trái tim cô gái nảy lên liên hồi, hai mắt mơ màng, lúc này, Mộc Quy Phàm đã tiến vào trong cửa hàng, ngồi thẳng xuống ghế.
Cô gái vội vàng nuốt ực một tiêng, kéo cửa cuốn xuống, bình thường nếu có mối làm ăn cũng sẽ làm y như vậy.
Cô ta uốn éo mông, xấu hổ nói: “Ông chủ à, muốn gội đầu kiểu gì nào, chỗ này của bọn tôi có gói một trăm đồng, gói năm trăm đồng, tất nhiên cũng có dịch vụ bao trọn gói, có thể thỏa mãi toàn bộ yêu cầu của khách hàng…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...