Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Tô Tử Chiến lắc đầu: “Kiểm tra hậu viện trước.”
Bọn họ đã kiểm tra trong nhà chính rồi, còn hậu viện thì chưa, nếu ai đó đang ẩn nấp ở hậu viện thì chẳng phải kẻ đó đang lặng lẽ theo dõi mọi hành động của bọn họ sao?
Cuối cùng mọi người đồng ý đi kiểm tra hậu viện trước.
Hiện tại mọi người đều cảm thấy có gì đó đang ẩn nấp trong bóng tối, theo dõi hành động của mọi người. Để ngăn chặn thứ đó chạy ra từ hậu viện, mấy ác quỷ được Túc Bảo dặn dò đứng canh giữ cửa sân…
Túc Bảo lấy ra một sợi dây màu đỏ, một sợi quấn quanh đầu nữ quỷ, một sợi buộc chiếc váy cưới màu đỏ.
Sau đó, bé đưa sợi dây cho quỷ nhu nhược và nói: “Anh ơi, cầm nó cho em!”
Quỷ nhu nhược mỉm cười dịu dàng, nói: “Được, anh cầm nó cho em.”
Một tay quỷ nhu nhược cầm sợi dây màu đỏ, tay kia giơ lên nhẹ nhàng xoa đầu Túc Bảo: “Cẩn thận.”
Túc Bảo gật đầu rồi kéo chiếc búa tạ màu tím vàng của bé.
Cách bố trí của hậu viện khá giống nhà chính, ở giữa là một gian phòng tương đối rộng, phòng nhỏ được chia làm phòng trong và phòng ngoài, một bên là phòng ngủ, một bên là phòng thêu thùa của nữ nhân.
Hai bên phòng khách có hai gian phòng, tương đối nhỏ, hẳn là nơi ở của người hầu.
Hai buồng phụ ở phía Đông vừa bị Túc Bảo đập vỡ một phòng, cửa ra vào và cửa sổ đều bị đập nát, nhìn thoáng qua có thể thấy được bố cục bên trong.
Chỉ có hai chiếc giường nhỏ.
Buồng phụ còn lại cũng tương tự nhưng sạch sẽ hơn, ngoài ra còn có bồn tắm lớn.
Đám người đi về phía hai buồng phụ ở phía tây.
Túc Bảo nhìn chằm chằm vào một căn phòng, không khỏi nắm chặt cây búa màu tím vàng trong tay.
Tô Dĩnh Nhạc đẩy cửa phòng thứ nhất ra, bên trong rất bừa bộn, có một ít bàn ghế, chậu sắt các loại chất đống.
Kiểm tra một vòng nhưng cũng chẳng có gì.
Phòng cuối cùng.
Tô Dĩnh Nhạc toan mở cửa thì bị Túc Bảo ngăn lại: “Cậu ba, để con.”
Cậu ba vừa mới bị chiếc váy cưới màu đỏ dọa sợ, vốn dĩ cậu ba rất sợ nhưng anh là người lớn duy nhất ở đây nên đành phải bấm bụng bước lên trước.
Bây giờ Túc Bảo nói vậy, Tô Dĩnh Nhạc vô thức muốn lùi lại, nhưng lại nhanh chóng lắc đầu: “Túc Bảo, đứng sau cậu ba, để cậu mở cửa.”
Túc Bảo nghiêng đầu: “Cậu ba, cậu chắc chứ?”
Tô Dĩnh Nhạc” “…”
Ban nãy Túc Bảo vừa hỏi câu tương tự thì anh bèn gặp quỷ.
Tô Dĩnh Nhạc khó nhọc nói: “Cậu ba….”
Túc Bảo khéo hiểu lòng người, nắm lấy bàn tay to lớn của cậu ba rồi đẩy cậu ba ra sau lưng bé để bảo vệ.
“Cứ để con mở đi! Mọi người đứng cách ra chút nha!”
Khi Túc Bảo nói những lời này, bé đang nhìn chằm chằm vào cánh cửa căn phòng.
Bé đến đây!
Chắc chắn tân lang đang trốn trong này!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...