Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Đùng!
Một cánh cửa sổ giấy bị Túc Bảo đập bay, một vật màu đỏ bay vụt qua.
Túc Bảo hơi híp mắt, động tác nhanh chóng, lập tức đuổi theo.
Đáng tiếc – chân hơi ngắn, không đuổi kịp.
Chỉ chốc lát, Túc Bảo lại tìm được một cái vại lớn trước mặt, bổ một chùy xuống, “rầm” một tiếng: “Ở chỗ này!”
Vì thế cảnh mọi người thấy là Túc Bảo kéo lê tử kim đại chùy, đuổi quỷ khắp sân.
Nữ quỷ áo cưới đỏ sợ tới mức hồn phi phách tán.
Không nên chơi như vậy!
Rõ ràng phải là cô đi dọa người mới đúng, sao lại biến thành em bé miệng còn hôi sữa này dọa cô chứ.
Nữ quỷ áo cưới đỏ cảm thấy vô cùng sợ hãi khí thế sắc bén của tử kim đại chùy trong tay Túc Bảo, cái loại uy áp này thật giống như khi nhóm tiểu quỷ nhìn thấy Diêm Vương, cô cũng không biết mình tại sao lại sợ như vậy.
Nhưng có thể khẳng định là chỉ cần dính trúng một chùy của Túc Bảo thì chắc chắn cô sẽ thật sự hồn phi phách tán.
“Tôi sai rồi…” Giọng nói ai oán xa xôi kia lại vang lên nhưng bây giờ lại dồn dập hơn nhiều: “Tha mạng…”
Túc Bảo rốt cục cũng đuổi kịp áo cưới đỏ, giáng một chùy xuống
Sư phụ đã nói, khi quỷ kêu tha mạng, ngàn vạn lần không thể tha.
Đập nó một chùy trước đã rồi nói sau.
Nữ quỷ bị đập trúng kêu thảm một tiếng, áo cưới màu đỏ vốn hoa lệ mới tinh, “phù” một tiếng trở nên cũ kỹ, màu đỏ tươi đẹp cũng biến thành màu đỏ sậm.
“Vù” một tiếng, áo cưới đỏ buông xuống treo lên, một cái đầu lâu xuất hiện ở trên vạt áo, nữ quỷ lộ ra thảm trạng lúc chết, cứ treo lơ lửng giữa không trung như vậy…
“Tha mạng…” Cô thút thít nỉ non xin tha: “Tôi cũng chỉ vì bất đắc dĩ thôi.”
Túc Bảo đang muốn nói chuyện, lại cảm giác thấy mình bị theo dõi.
Bé nắm chặt tử kim đại chùy trong tay, hỏi: “Vì sao lại là bất đắc dĩ? Cô trốn ở đây lâu chưa? Có từng hại người hay không? Còn nữa, tân lang của cô ở nơi nào rồi?
Nữ quỷ nghe vậy vặn vẹo đầu, u oán nhìn về phía Tô Việt Phi.
Dưới đầu cô trống rỗng, áo cưới cũ nát đong đưa theo gió, cứ như vậy treo lơ lửng cách mặt đất chừng ba mét.
Tô Việt Phi liếc mắt nhìn lại, chỉ cảm thấy sau gáy lạnh toát.
Sao cô ta lại nhìn anh?
Chẳng lẽ…
Anh chính là tân lang sao?!
Thấy nữ quỷ nhìn cậu ba, Túc Bảo ngẩn người hỏi: “Ai là tân lang của chị?”
Nữ quỷ lặng lẽ nhìn Tô Dĩnh Nhạc, lẩm bẩm nói: “Tân lang của ta là ai…”
Tô Tử Du: “….”
Trong đầu Tô Tử Du vô thức vang lên đoạn nhạc Ai~là~Tân lang của ta~ Đừng bắt ta phải trông đông ngóng tây nữa. Đừng bắt ta phải ngồi đoán mỗi ngày nữa.
Ta là tân lang của nàng… A hihi~ Hãy đến với ta nhanh nào…..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...