Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Ánh mắt Cái Chuông như muốn nói rằng: Ngươi chẳng biết gì về tốc độ thực sự cả!
Tiểu Ngũ: “Đại Vương! Hãy tha mạng!”
Cái Chuông hứng thú nhìn Tiểu Ngũ: Tiếp tục nói đi.
Tiểu Ngũ: “Ba ơi!”
Cái Chuông buông Tiểu Ngũ ra.
Lần này Tiểu Ngũ không dám bay, ngồi xổm bất động, thở hổn hển, giả chết.
Nó đợi thời cơ con mèo không chú ý để bay vút lên trời!
Cái Chuông chỉ lặng im nhìn chằm chằm con vẹt, chờ khoảnh khắc con vẹt bay lên, nó sẽ lao tới đè con vẹt trở lại đất, để vẹt ta biết được thế nào gọi là tốc độ.
Con mèo và con vẹt đang ngồi xổm trên bậu cửa sổ, ẩn nhẫn chờ xem ai động đậy trước.
Mười phút trôi qua.
Nửa giờ trôi qua.
Một giờ trôi qua.
Cách đó không xa, cụ rùa chậm rãi đi ngang qua, vô cùng vui vẻ và tận hưởng cuộc sống nhỏ bé của mình.
Tiểu Ngũ bỗng nhiên hét lớn: “Nhìn kìa, là Túc Bảo!”
Cái Chuông không hề chớp mắt, vẫn nhìn chằm chằm vào Tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ: “Đại ca, chân ta tê quá!”
Cái Chuông——
Tiểu Ngũ: “….”
Cụ rùa chậm rãi ngậm một miếng thịt tôm mà Túc Bảo cho vào miệng, thong thả nuốt…
**
Ở một nơi khác, Tô Dĩnh Nhạc dẫn Túc Bảo, Hân Hân, Tô Tử Du và Tô Tử Chiến đến khu vui chơi.
Vừa đến cửa đã nghe thấy tiếng la hét của đám trẻ con bên trong!
Túc Bảo, Hân Hân và Tô Tử Du đều rất phấn khích, nhưng Tô Tử Chiến chỉ trưng ra bản mặt lạnh lùng, hai đầu chân mày cau lại.
Tô Tử Du hỏi: “Anh, nếu anh không thích thì đừng đến. Hà tất gì phải làm vậy?”
Túc Bảo: “Hà tất gì?”
Hân Hân: “Chỉ cần bác cả sinh thêm một anh trai, đặt tên là Tô Hà Tất thì chúng ta sẽ có Hà Tất thôi!”
Tô Tử Chiến: “…”
Tô Dĩnh Nhạc kiểm tra vé rồi nói với Tô Tử Chiến: “Nếu con không muốn chơi thì chờ chúng ta ở khu nghỉ ngơi nhé.”
Tô Tử Chiến lạnh lùng đáp: “Ai nói con không muốn chơi?”
Bỗng nhiên Tô Tử Du sực nhớ ra điều gì đó, cậu lấy điện thoại di động ra xem, tìm được một đoạn video của hai năm trước.
Các cậu cũng từng đến công viên giải trí nhưng chỉ có ba cậu đưa đi.
Năm đó, Tô Tử Chiến nói: “Sao lại tới nơi này? Con không muốn chơi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...