Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Kết quả, trông thấy Tiểu Ngũ trêu chọc Cái Chuông, nhân lúc mèo hoa không chú ý, vẹt ta đã dẫm chân lên đầu mèo, sau đó đứng trên cây thách thức, Cái Chuông tức giận lao tới thì Tiểu Ngũ lại lập tức bay lên.
Kế đó, Tiểu Ngũ làm bộ lơ đãng trên cỏ, Cái Chuông phóng vù tới, Tiểu Ngũ lại bay vút lên không trung, cười lớn: “Không ngờ đúng không, ông đây biết bay nha!”
Cuối cùng Cái Chuông lao vào bụi rậm…
Túc Bảo và Tô Tử Du trợn mắt há hốc mồm.
Bà cụ Tô cũng ngẩn người.
Tô Tử Du không khỏi liếc nhìn Tiểu Ngũ thêm vài cái, quả là một con vẹt thông minh.
Túc Bảo và Tô Tử Du thầm nghĩ: Tiểu Ngũ trêu chọc mèo hoa như chó vậy.
Túc Bảo đứng dậy, mắt tức giận như phóng dao ra ngoài, bé hung hãn hét: “Tiểu Ngũ!”
Tiểu Ngũ đã sớm cao chạy xa bay rồi.
Chỉ có Cái Chuông còn đang cọ vào chân Túc Bảo, vô cùng đáng thương.
Túc Bảo bế mèo lên an ủi: “Chị hiểu lầm em rồi, Tiểu Ngũ thật là xấu xa, nó ức hiếp em, lần sau chúng ta sẽ không chơi với nó nữa nha.”
Lần sau bắt được quỷ hồn, nhất định phải ném Tiểu Ngũ ra ngoài một lần, hừm!
Cái Chuông: “Meo meo.”
Trên cây lớn, Tiểu Ngũ trông thấy Cái Chuông trơ tráo cọ người vào Túc Bảo, khi thấy nó lén lút nhìn, con mèo kia còn nhìn lại với vẻ khiêu khích.
Tiểu Ngũ: “…”
Con mèo này đúng là nữ hoàng phim truyền hình!
Trà xanh meo meo!
Hoa sen trắng meo meo!
Tiểu Ngũ quá đỗi tức giận.
**
Nói về Cố Thịnh Tuyết, khi cô bé đến bệnh viện Đệ Tứ, trời vẫn còn sáng, cô bé đi từ khoa ngoại trú đến khoa nội trú, rồi từ khoa nội trú xuống tầng một.
Tìm tòi từ khi trời còn sáng tới tận lúc tối muộn…
Nhưng chẳng thấy bóng dáng quỷ hồn nào!
Cố Thịnh Tuyết sửng sốt, không thể nào, âm khí tụ tập trong viện Đệ Tứ này, lẽ ra phải có quỷ hung dữ hoặc lệ quỷ, hoặc tệ lắm cũng phải có cô hồn dã quỷ chứ nhỉ?
Chẳng ngờ đến một quỷ hồn cũng chẳng thấy bóng dáng đâu!
Điều mà Cố Thịnh Tuyết không biết là, tất cả quỷ hung dữ và lệ quỷ ở viện Đệ Tứ đều đã được Túc Bảo xử lý rồi.
Những cô hồn dã quỷ còn sót lại… dưới thao tác của Mộc đạo sĩ đã sớm khôn ngoan hơn rồi.
Hễ có người đến là chúng lại bỏ chạy, người rời đi chúng sẽ mò mặt ra, trước đây chúng luôn hù dọa người khác, giờ thì hay rồi, tình thế hoàn toàn đảo ngược…
Đây chính là nguyên nhân Cố Thịnh Tuyết nhìn thấy âm khí ở viện nhưng lại không thấy quỷ.
Cố Thịnh Tuyết liên tiếp trắng tay ra về.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...