Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm


Bà cụ Mộc cười nói: “Ô, xem con kìa, sao lại nói chuyện như vậy, sao có thể nói là không có quan hệ gì chứ? Anh em họ cũng là anh em mà.”
Ông cụ Mộc: “Đúng, trong người chúng ta đều chảy dòng máu của nhà họ Mộc! Ôi, mấy người trẻ tuổi luôn thích nói đùa vậy đó!”
Mộc Quy Phàm khịt mũi: “Dòng máu nhà họ Mộc? Đáng tiếc các người không xứng…”
Đáy mắt anh rét lạnh, không có chút tình cảm gì.
“Ngày ấy ông nội tôi hi sinh, ba mẹ tôi đều bị sát hại, tôi vội về Nam Thành để tìm các người.”
“Ông bà đoán xem thế nào?”
Mộc Quy Phàm cười mỉa mai: “Các người sợ bị liên lụy, biết tôi vừa đến bến xe thì vội vàng tìm người đuổi tôi ra khỏi Nam Thành.”
“Ngày hôm sau, cả gia đình chuyển tới vùng ven biển.”
Anh muốn tìm cũng tìm chẳng thấy bọn họ!
Năm ấy anh mới 7 tuổi, hoảng loạn và hoang mang khi mất đi người thân, theo bản năng anh tìm đến sự bảo vệ từ những người thân khác.
Tiếc thay… chẳng có ai để dựa vào.
Vận may thăng trầm, ai có thể ngờ cậu bé 7 tuổi năm đó có thể sống sót?
Nghe người ba mới quen thản nhiên kể lại quá khứ, không hiểu tại sao, lòng Túc Bảo dần dâng lên nỗi u buồn.
Hóa ra, người ba cao hơn cả khung cửa này cũng từng như cô bé? Không có người thân , không có ba mẹ.

Người khác cũng xem ba bé như sao chổi.
Túc Bảo mím môi, lặng lẽ ôm cổ Mộc Quy Phàm.
Cảm nhận được sự dựa giẫm của cô bé, Mộc Quy Phàm đang nói bỗng khựng lại.

Mái tóc mềm mại của Túc Bảo chạm vào cổ anh, trái tim anh như tan chảy.
“Hửm?” Mộc Quy Phàm nhướn mày.
Cô nhóc đang… đau lòng vì anh hả?
Tim Mộc Quy Phàm mềm nhũn.
Nhà họ Mộc bị Mộc Quy Phàm bóc trần sự thật, nhất thời không biết nói gì cho phải, chỉ đành cười ngượng: “Cái này….

nhất định có hiểu nhầm gì rồi…”
Nghe tới đây khách khứa cũng hiểu rõ rồi----hóa ra ông cụ Mộc đây là anh em họ với ông nội của chiến thần!
Năm đó biết tin anh họ mình bại lộ thân phận nội gián và hi sinh, lo sợ bị liên lụy nên đuổi đứa cháu tìm giúp đỡ đã đành, còn chuyển nhà ngay trong đêm.
Ngày mới đến Kinh Đô, nhà họ Mộc lại kể theo cách khác, bọn họ hễ mở miệng ra là ‘anh cả của tôi chết thảm lắm’, ‘chỉ hận không thể chết thay anh cả…’
Lúc gửi thiệp mời sinh nhật cũng ‘chiến thần là cháu trai ruột của nhà họ Mộc chúng tôi.’
Hại cả đám khách khứa không rõ nội tình tưởng thật, còn tưởng anh hùng Mộc Minh Viễn đã hi sinh là anh cả ruột của ông cụ Mộc cơ đấy.
“Anh em cùng chung ông nội đã cách nhau một tầng quan hệ rồi, huống chi anh em cùng chung cố nội, cái này gọi là họ hàng xa phải không?”
“Năm xưa sợ liên lụy thì xách đít chạy trốn cháu trai, đến khi nhận công lao thì chạy tới nhận thân nhanh hơn bất cứ ai!! Mười mấy năm chẳng thèm tìm cháu trai của anh họ, vừa nghe tin người ta là chiến thần đã nhận cháu trai tôi…”
“Không biết xấu hổ…”
“Nếu thủ trưởng Mộc chỉ là một người tầm thường, liệu bọn họ có nhận thân không?”
“Nhất định là không, anh xem nhà họ Tô dẫn Túc Bảo tới nhận ba mà nhà họ Mộc còn không tiếp, mắt họ mọc ở trên đỉnh đầu rồi….nhà họ Mộc cảm thấy chỉ người làm quan mới xứng đáng để họ giao thiệp thôi.”
Nghe khách khứa bàn tán sôi nổi không chút kiêng dè, bà cụ Mộc chỉ cảm thấy lồng ngực như bị mắc một luồng khí.
Kìm nén đến bí bách khó chịu..

Ông cụ Mộc đỏ mặt tía tai, giống như tấm màn che đi sự thật đáng khinh năm xưa bị người ta vén lên.
Lộ ra phần xấu xa trong con người họ, điều này khiến người nhà họ Mộc mất hết mặt mũi, không còn bậc thang mà bước xuống…
Mộc Thanh Lâm phản ứng nhanh, vội nói: “Ông nội hai, anh họ đường xa vất vả đến đây, có chuyện gì vào trong rồi nói chuyện sau!”
Anh ta nhìn Mộc Quy Phàm, gật đầu mỉm cười: “Anh họ, anh thấy sao?”
Bà cụ Mộc cuống quýt nói: “Đúng đúng, Tiểu Phàm à, vào trong trước rồi nói chuyện sau., vào trong rồi nói chuyện..”
Ông cụ Mộc: “Đường xa vất vả nên chắc mệt rồi nhỉ! Mau mau, mời vào…”
Mặt mấy người nhà họ Mộc mỗi lúc một nóng, chỉ muốn mời Mộc Quy Phàm vào nhà! Chuyện xấu trong nhà không truyền ra ngoài, có gì đóng cửa bảo nhau, dù Mộc Quy Phàm nói cho mất mặt hơn nữa cũng chỉ có gia đình họ biết với nhau, ít ra không bị người ngoài cười chê….
Chẳng ngờ Mộc Quy Phàm lại nhìn về phía Túc Bảo.
“Nhóc con, muốn vào không nào?” Mộc Quy Phàm hỏi.
Không đợi Túc Bảo trả lời, bà cụ Mộc vội khuyên lơn: “Túc Bảo ngoan, chúng ta vào nhà trước được không con? Con xem, bà cố nội chuẩn bị bánh gato cho con đấy…”
“Bên trong còn có rất nhiều đồ chơi thú vị, búp bê baby nè..”
Túc Bảo lắc đầu: “Con không ăn bánh gato nhà họ Mộc , cũng không chơi đồ chơi nhà họ Mộc.”
Tuy cô bé rất thích bánh gato, nhưng không phải ai cho cũng ăn đâu nha.
Xem cô bé là loại trẻ con gì vậy hả?
Bà cụ Mộc sắp hộc máu.
Hồi nãy hận không thể đuổi Túc Bảo đi.

Giờ thì hay rồi, không ngờ một chốc đã mời mọc cô bé vào nhà.
Người ta còn không vào kia kìa!

Sớm biết vậy thì ban nãy không nên hung dữ với Túc Bảo như vậy!
Mộc Quy Phàm nói: “Vạn Đảo, đi, đi lấy tấm bảng vinh danh ông nội tôi về.


Vạn Đảo chính là cấp dưới của Mộc Quy Phàm, họ Vạn, vốn dĩ ba mẹ anh ta muốn đặt tên là Vạn Thọ, nhưng cảm thấy tên này quá tục nên thêm chút ‘nước’ vào, trở thành ‘vạn đảo.’
Vạn Đảo được lãnh đạo bên trên phái tới để giám sát Mộc Quy Phàm, họ sợ chiến thần bung lụa, gây rối lung tung.
Nhưng lần này Vạn Đảo giám sát được ư?
Anh ta thầm thở dài, chỉ đành ‘vâng’ một tiếng rồi nhanh chóng vào nhà dỡ bảng hiệu.
Thứ khác không nói nhưng bảng hiệu vinh danh quả không thích hợp đặt ở nhà họ Mộc.
Rõ là vấy bẩn anh hùng!
Ông bà cụ Mộc ngàn vạn lần không ngờ tới, Mộc Quy Phàm còn muốn dỡ bảng hiệu!
Nhà họ Mộc dựa giẫm bảng hiệu vinh danh từ công trạng của người anh họ mới có thể lăn lộn tới hôm nay, nếu Mộc Quy Phàm dỡ bảng hiệu thì họ biết làm thế nào?
Bà cụ Mộc vội vã đi theo sau Vạn Đảo.
Ông cụ Mộc cuống lên: “Tiểu Phàm, con làm như này là quá đáng rồi đấy!”
Cũng không rõ vị khách nào tam quan lệch lạc, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đúng nhỉ, chấp nhặt quá….

chuyện năm xưa xa lắc xa lơ rồi, họ hàng không giúp được mà cũng ôm hận trong lòng được sao? Giúp được thì tình cảm thêm thắm thiết, không giúp được cũng coi như đã giữ bổn phận rồi..”
Túc Bảo chỉ thấy kỳ kỳ, gì mà tình cảm với giữ bổn phận?
Bây giờ ba chân dài chỉ muốn lấy lại đồ của ba thôi, cái này không phải lẽ đương nhiên sao?
Mộc Quy Phàm nhướn mày, giọng điệu thờ ơ pha chút tùy tiện: “chuyện quá đáng hơn còn đang chờ phía sau, đừng vội!”
Anh nhìn xung quanh một vòng, lạnh lùng nói: “Trước nay Mộc Quy Phàm tôi chẳng phải người rộng lượng gì, mấy câu kiểu giúp được thì tình cảm thêm thắm thiết, không giúp được cũng coi như đã giữ bổn phận, tôi không áp dụng với cái nhà này.



“Bảng hiệu danh dự của ông nội tôi, bọn họ dựa vào thân phận gì để giữ lấy? Không ngờ có chuyện họ giữ còn đúng lý hợp tình hơn đứa cháu ruột là tôi giữ đấy!”
Chỉ là lấy lại bảng hiệu thôi mà.
Anh có đập bọn họ một trận đâu.
Thế đã là rộng lượng lắm rồi, không thể yêu cầu quá cao với anh được.
Vị khách vừa lẩm bẩm ban nãy bỗng thấy ngượng, không mở miệng nói thêm gì nữa.
Vạn Đảo đã vác bảng hiệu trên vai, bà cụ Mộc đi sát phía sau, hận không thể cướp lại đồ.
Mặt Mộc Quy Phàm lạnh tanh, anh quét mắt nhìn quanh một vòng: “Hôm nay tôi cũng nói rõ--- Mộc Quy Phàm tôi không có nửa xu quan hệ với nhà họ Mộc này!”
“ Sau này nhà họ Mộc còn dám mượn danh ông nội tôi để giả danh lừa bịp thì đừng trách tôi không khách khí.”
Túc Bảo ra sức gật đầu: “Đúng, không khách khí!”
Cái miệng nhỏ nhoẻn cười, để lộ hai chiếc răng nanh nhỏ, vừa hung dữ vừa đáng yêu.
Mộc Quy Phàm cong môi, một tay ôm Túc Bảo một tay nhấc bảng hiệu vinh danh của ông nội anh rồi quăng lên xe việt dã.
Sau đó dịu dàng đặt Túc Bảo lên ghế phụ, đôi mắt đen nhuốm ý cười: “Ngồi vững nha cô nhóc, ba đưa con về nhà!”
Tô Nhất Trần vẫn luôn bình tĩnh quan sát mọi chuyện từ đầu đến cuối bỗng hoàn hồn, không đúng, nói thì nói thôi, mang Túc Bảo đi luôn là sao hả?
“Chờ chút!” Tô Nhất Trần lạnh mặt, lập tức đuổi theo.
Chiếc xe việt dã ngạo nghễ và ngông cuồng đâm sầm vào cánh cổng sắt đổ nát của nhà họ Mục rồi biến mất trong màn đêm.
Tô Nhất Trần: “..”
“...”
Vạn Đảo há hốc miệng.
Gia chủ…anh có để quên gì không?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui