Thành phố Lâm An, khu biệt thự số 1 Chiến Thanh, nhà họ Lâm.
Hôm nay là Lễ hội đèn lồng, đèn và dây hoa ở khắp mọi nơi, làm tăng thêm không khí nhộn nhịp cho Lâm gia.
Đột nhiên, một tiếng hét xuyên tới.
"A”
Cùng với đó là tiếng “bang bang bang” vang lên, một phụ nữ mang thai lăn xuống cầu thang!
Mọi người kêu lên, vội vã vây quanh cô ta.
Tổng giám đốc Lâm gia Lâm Phong sốt ruột hỏi: "Thấm Tâm, em thế nào?
Giữa hai chân của người phụ nữ chảy ra một dòng máu tươi, sắc mặt tái nhợt, kinh hãi nói: "Lâm Phong, em đau quá...!Con của chúng ta...!Mau cứu con của chúng ta!”
Lâm gia lão phu nhân hoảng hốt không thôi, luôn miệng hỏi: "Chuyện gì xảy ra!?
Mục Thấm Tâm nước mắt lưng tròng nhìn về phía cầu thang.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một cô bé chừng ba tuổi rưỡi đang đứng ở bậc thang trên cùng, nhìn thấy ánh mắt của mọi người, bé con sợ hãi ôm con thỏ nhỏ vào trong lòng.
Lâm lão gia giận dữ: "Có phải mày đẩy Thấm Tâm hay không? !"
Cô gái nhỏ mím môi: "Không phải con, con không có..."
Mục Thấm Tâm vừa khóc lóc vừa ra sức giải thích: "Không phải...!Ba đừng trách Túc Bảo, con bé tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, không phải cố ý..."
Câu nói này trực tiếp khẳng định “tội” của Túc Bảo.
Ánh mắt Lâm Phong lạnh lùng, không hỏi đầu đuôi câu chuyện trực tiếp nói: "Người đâu, đem nó nhốt vào căn phòng nhỏ trên lầu, đợi tôi trở về xử lý sau!"
Mọi người cuống quít đưa Mục Thấm Tâm đi bệnh viện.
Tiểu Túc Bảo bị kéo lên lầu, một chiếc giày bị kéo rơi ở phía sau, nhưng khuôn mặt nhỏ bé của bé tràn đầy bướng bỉnh, không cầu xin sự thương xót cũng không khóc không nháo.
Căn gác nhỏ không có ánh sáng cũng không có hệ thống sưởi ấm, tối tăm lạnh lẽo, cửa sổ đóng sầm lại, như thể con quái vật có thể sẽ nhảy ra bất cứ lúc nào ....
Túc Bảo ôm con thỏ nhỏ vào lòng, cuộn tròn lại trong một góc .
Lạnh quá...
Nhưng bé thật sự không đẩy ai, tại sao không ai tin bé.
Đều nói không có cái rét nào bằng cái ét tháng ba, bên ngoài gió tuyết thổi xuyên qua khe hở cửa sổ chui vào rơi từng lớp từng lớp trên người Tiểu Túc Bảo.
Rất nhanh một ngày một đêm trôi qua.
Một ngày một đêm này cũng không có ai để ý đến Tiểu Túc Bảo, cũng không ai biết rằng bé đã bị Mục Thấm Tâm trừng phạt trước đó không lâu, bé không được ăn một miếng thức ăn nào, cuối cùng suýt chút nữa không chịu nổi mà rơi vào mê mang.
Lâm lão gia tuyên bố, nếu bé không thừa nhận sai lầm của mình thì bé sẽ không được phép ra ngoài!
Đôi môi của Tiểu Túc Bảo tím tái vì lạnh, bé không tự chủ được run rẩy chỉ có thể nhắm mắt lại lẩm bẩm: "Mẹ...!Túc Bảo không sai, Túc Bảo không hề đẩy dì.."
Bé biết, cách đây một năm mẹ bé đã mất vì bạo bệnh.
Sau khi mẹ mất, ba đi tìm một người dì khác, chẳng bao lâu trong bụng dì cũng có một đứa con...
Người dì này thật hai mặt, khi có người khác thì đối xử rất tốt với bé, nhưng khi không có ai thì lại hung ác như một con quỷ.
“Mẹ...” Tiểu Túc Bảo nghĩ thầm,nắm chặt lấy tai thỏ con rồi ngất đi.
Chẳng biết qua bao lâu, cánh cửa được mở ra rồi lại đóng sầm lại.
Lâm Phong vẻ mặt tức giận, túm lấy Tiểu Túc Bảo đang bất tỉnh kéo xuống cầu thang, ném vào nền tuyết bên ngoài!
Tiểu Túc Bảo rùng mình vì lạnh, khó khăn mở mắt ra ...
"Ba ...!con đói ..." Bé nói theo bản năng.
Lâm Phong cười lạnh nói: "Mày giết chết em trai trong bụng của Thấm Tâm, còn có mặt mũi nói đói!”
Toàn thân Túc Bảo đã cứng đờ, khuôn mặt không toát ra biểu cảm gì, nói không nên lời.
Lâm Phong càng thấy bé như vậy thì càng tức giận, làm sai nhưng lại ngoan cố như vậy là đang diễn cho ai xem?
Còn nhỏ như vậy mà đã có tâm địa độc ác!
“Mày bây giờ có thể giết em trai của mày, lớn lên còn thành ra cái dạng gì? Hôm nay không dạy cho mày một bài học, tao không phải ba mày!”
Sau đó, ông ta nhanh chóng nhìn xung quanh, chộp lấy một cây chổi trong góc, bước lên, bẻ gãy đầu chổi, cầm lấy cán chổi dài.
Cây gậy dày bằng hai ngón tay cái người lớn đập vào người Tiểu Túc Bảo, cô bé hét lên trong đau đớn!
"Mày đã biết sai chưa? !" Lâm Phong con mắt trợn trừng lên.
"Không phải con, thật sự không phải con!" Tiểu Túc Bảo cắn cắn môi, trên mặt tràn đầy ngoan cố.
Lâm Phong nghe vậy càng them tức giận: "Không phải là mày, chẳng lẽ là dì của mày tự mình ngã sao? Cô ấy đã mang thai sáu tháng, tự mình làm ngã thì có ích lợi gì!"
Anh ta không khỏi nhớ tới hình ảnh Mục Thấm Tâm chảy máu đầm đìa nằm trong bệnh viện, bác sĩ đã giúp cô ta vượt qua cơn nguy kịch, nhưng khi ấy cô ta vẫn nói với anh ta đừng trách Túc Bảo, nói Túc Bảo còn nhỏ không có mẹ rất đáng thương, sợ sau khi em trai sinh ra sẽ không còn được yêu thương cho nên mới không cố ý đẩy cô ta xuống.
Lâm Phong càng nghĩ càng tức giận, anh ta vừa đánh vừa mắng: "Còn nguy biện! Còn ngụy biện!"
Một lời nói ra là một lần cây gậy rơi trên người Túc Bảo.
Anh ta đánh mạnh đến mức ngay cả điện thoại của mình rơi ra từ lúc nào cũng không biết, anh ta đánh cho đến khi Túc Bảo nằm im trong tuyết không còn cử động được mới dừng tay.
"Mày cứ quỳ ở đây đi! Khi nào Thấm Tâm xuất viện, thì mày mới được đứng lên!"
Lâm Phong kéo cà vạt, buông gậy rời đi.
Gần đây anh ta đã đủ phiền rồi, công ty gặp vấn đề lớn, anh ta đã cầu xin người ta giúp đỡ nửa tháng rồi cũng không thấy bóng dáng ai.
Hôm nay, Thấm Tâm lại ngã cầu thang, đứa con trai sáu tháng tuổi của cô bị sảy thai chết yểu, hạt giống duy nhất mà nhà họ Lâm hy vọng đã không còn nữa.
Liên tiếp hai chuyện xảy ra khiến anh ta sứt đầu mẻ trán, anh ta sao có thể không bực cho được.
Tất cả những gì anh ta có thể làm là trút tất cả lên người của Tiểu Túc Bảo.
Con thỏ của Tiểu Túc Bảo đã bị đập nát từ lâu, bé vùng vẫy để đứng dậy, nhưng lại ngã phịch xuống tuyết....
Bé cảm thấy, bé sắp chết rồi.
Chết rồi có được gặp mẹ không?
Lúc này, một thanh âm mơ hồ vang lên bên tai Tiểu Túc Bảo:
[ Tiểu Túc Bảo, mau gọi cho cậu út!]
[ Cậu út của bạn tên là Tô Ý Thâm, số điện thoại của cậu ấy là 159xxxxx...]
"Đang gọi..." Tiểu Túc Bảo mở mắt ra và nhìn thấy một chiếc điện thoại di động màu đen trong tuyết, bản năng sinh tồn khiến bé liều mạng bò đến gần nó.
"159..."
Tiểu Túc Bảo run rẩy, ngón tay cứng ngắc không ngừng cử động, hồi lâu mới bấm được điện thoại...
**
Cùng lúc đó.
Trong tòa tứ hợp viên cũ ở Kinh Đô
Tô lão gia tử đang hỏi:
“Một năm lại trôi qua, Tô Ý Thâm, cậu nói năm nay cậu thi đậu lên chủ nhiệm phải không!?”
Tám anh em nhà họ Tô mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, Tô Ý Thâm sờ sờ mũi.
Đột nhiên, ông lão chuyển đề tài, đột ngột hỏi: “Còn nữa, tìm bốn
năm rồi, vẫn chưa tìm được em gái của các cậu sao?"
Sắc mặt của tám anh em nhà họ Tô đều biến sắc, mím môi im lặng, mấy anh em vừa rồi còn trong trạng thái vào tai trái đi ra tai phải, bây giờ lại hiện lên nét buồn bã trên khuôn mặt.
Em gái của họ, Tô Cẩm Ngọc, được chẩn đoán mắc bệnh bạch từ khi còn nhỏ, cô ấy đã được truyền máu, chống nhiễm trùng và thay thế tủy xương...
Nhà họ Tô đã chăm sóc cô ấy cẩn thận trong hai mươi năm.
Từng ngày nhìn thấy tình trạng của cô ấy ngày càng trở nên tồi tệ hơn, nó thậm chí còn ảnh hưởng đến não và trí nhớ của cô...
Bốn năm trước, cô ấy đột nhiên biến mất.
Tô Ý Thâm là bác sĩ điều trị chính của bệnh viện ung bướu tỉnh, toàn bộ quá trình điều trị của Tô Cẩm Ngọc anh đều phụ trách.
Ngày đó anh phải cấp cứu một người mắc bệnh nặng, chỉ một lần đó...!Tô Cẩm Ngọc đã đi lạc....
Trong bốn năm qua, anh luôn dằn vặt trong sự tự trách và hối hận, một người có thiên phú y học không ai sánh bằng, trong bốn năm nay vẫn không có thêm một bước tiến nào mới.
Tô gia có tám người con trai, chỉ có mình Tô Cẩm Ngọc là con gái duy nhất.
Sau khi con gái mất tích, Tô lão phu nhân liền ngã bệnh, tính tình của Tô lão gia cũng ngày càng trở nên cổ quái.
Trong lòng mỗi người Tô gia đều đè nén một tảng đá lớn, đè ép bọn họ không thở nổi.
Trưởng tử Tô gia Tô Nhất Trần, người cầm quyền của đế quốc thương nghiệp Tô gia liều mạng tăng ca, ngày đêm không nghỉ, thân thể càng ngày càng kém, mỗi ngày đều cần uống thuốc.
Con trai thứ hai của Tô gia là Tô Việt Phi, cơ trưởng xuất sắc nhất của hãng hàng không S, bởi vì lúc khảo sát tâm lý không đạt tiêu chuẩn, hiện giờ đã nghỉ ngơi ở nhà điều chỉnh bốn năm.
Con trai thứ ba của Tô gia....
Trong thư phòng rơi vào yên lặng.
Lúc này, di động của Tô Ý Thâm bỗng nhiên vang lên!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...