Mọi người đang im lặng thì có một người bên dưới vỗ tay:
- Bốp bốp...
Tiếng vỗ tay ngày càng lan ra xa:
- Bốp bốp bốp...
Và càng lúc càng vang xa nữa:
- Bốp bốp bốp bốp....
Một thính giả vừa vỗ tay vừa hỏi người bên cạnh:
- Này ngươi có hiểu tiểu tử kia đang kể chuyện gì không?
Kẻ được hỏi mỉm cười thâm thúy:
- Hiểu chứ, sao lại không? Thật là một chuyện tình đẹp về cái quần.
Trong lòng hắn thì thầm mắng:
- Mịa, hiểu cái quần què, tiểu tử này huyên thuyên nãy giờ, dài dòng rắm thối rốt cuộc chỉ nghe toàn quần và quần, nhức hết cả đầu. Nhưng mà cái cảm giác làm người thông minh uyên bác cũng không tệ. Nhìn xem, cái tên hỏi mình cái mặt nhìn đơ cả ra, trong ngu khắm đách chịu được. ha ha ha.
Một tên khác bên cạnh thì gật gù tỏ vẻ cao sâu, bắt đầu khoác lác:
- Huynh đài đây nói phải. Câu chuyện mang tính nhân văn, mới mẻ đến mức tuyệt diệu, dù không phải là lần đầu ta nghe thể loại này nhưng nghe đi nghe lại vẫn hay.
Lại một kẻ ăn mặc nho sinh kiểu có học thức tự cho mình có tài, có vài chữ trong đầu bèn chen vào bình "loạn":
- Câu chuyện ngắn gọn nhưng mô tả đầy đủ tình cảm thắm thiết chân thành của một đấng nam nhi giành cho tri kỷ của mình, một cái quần... à không, một nữ nhân thật có phúc. Nhưng kết cục thật bi thương, cuối cùng cả hai cùng bị què, thật là một tình yêu bi ai đẹp khoáng cổ tuyệt kim.
Đồng bạn đi theo hắn mang vẻ mặt không cho là đúng liền phản bác:
- Ngươi đang nói cái gì vậy, ngươi không nghe đoạn kết sao: "Chuyện tình của cái quần dài và cái quần đùi thấu đến tận trời cao. Lão thiên cảm kích sự hy sinh của hai cái quần nên đặt tên mới cho cái quần dài là cái quần què và cái quần đùi trở thành vợ cái quần què. Cũng từ đó, cái quần què trở thành biểu tượng cho sự phấn đấu, đấu trang giành lấy tình yêu cao cả. Về sau, hễ có ai ngăn cản, cấm đoán, chỉ cần mở miệng nói cái quần què là đủ".
Nói đoạn hắn ngửa mặt trắng trợn phán:
- Đấy thấy chưa? Làm gì có ai bị què quặt gì, chỉ là cái quần. Ở đây là nói "Cái Quần Què" là biểu tượng cho sức mạnh tình yêu cao cả. Ôi ta cảm thấy hay quá, thật thiêng liêng làm sao cái quần què. Đây chắc chắn là câu thần chú mạnh mẽ nhất trong thiên địa. Về sau, nếu tình yêu của ngươi gặp trắc trở, nếu gặp ngăn cản hay cấm đoán, chỉ việc hô lên Cái Quần Què là đủ.
Đúng lúc này lại có một âm thanh trong trẻo vang lên:
- Các ngươi nói cái gì? Ta nghe mà loạn hết cả lên cái gì mà quần áo rồi phụ mẫu, nội ngoại ruốt cuộc là đang kể về cái quần què nào mà cuối cùng ta cũng không biết cái quần què là cái gì luôn.
Mọi người nghe tiếng đồng thời nhìn lại, thì ra là một tiểu cô nương 17, 18 tuổi da ngọc mặt hoa, dáng người thon thả, ẩn chứ một nét khỏe mạnh, tinh tế và thuần khiết hiếm có. Rõ ràng là một cô nương chưa trải sự đời mới hỏi ra một câu hỏi ngây ngô như vậy.
Trác Tru Trinh thì lại chìm đắm vào âm thanh thánh thót như chuông ngân của vị cô nương kia, nhất là mỗi khi nàng nói đến chữ "cái quần què... cái quần què..." làm cho tiểu tử hắn thật là sửng sốt. Cái khuôn miệng khi nói "cái quần què" kia thật là đẹp đẽ và kích thích làm sao. Hắn ngẫm nghĩ một hồi liền lòi ra một kế hay bèn hỏi lại:
- Vị tỉ tỉ này nghe kể chuyện nãy giờ thật không biết cái quần què là cái gì?
Nàng kia ngây ngô khẳng định đáp:
- Phải.
Nhóc dâm tặc liền hỏi:
- Vậy ta hỏi tỷ tỷ có biết què là gì không?
Thiếu nữ không để ý vô tư đắp:
- Một chân "thò thụt" còn một chân "thẳng" thì gọi là què.
Trác Tru Trình nhìn cái miệng kia nói những từ mờ ám kia cảm thấy thích thú vô cùng. Đôi môi của thiếu nữ mọng chín, ngọt ngào mang tiếng gọi vĩnh cửu của xúc cảm phát ngôn nhưng từ ngữ khơi gợi niềm đam mê khiến cho nhóc ác lâng lâng như điện chạy khắp người. Phải nói là trình độ dâm tục của nhóc này phát triển đến mức đăng phong tạo cực, thuần khiết cùng thiên địa. Chưa đã ghiền hắn liền tiếp tục:
- Vậy thì tại sao khi lội nước người ta lại xoắn quần?
Thiếu nữ nhanh nhảu liền trả lời:
- Thì do "bên dưới ươn ướt"
Trác Tru Trinh liền chăm chú nhìn đôi môi đáng yêu diễn tả những đắm say bằng "bên dưới ươn ướt" à cảm thấy cả người rụng rời, chân run rẩy. Khóe môi trễ nải nũng nịu cũng có thể làm biết bao trái tim đàn ông tan chảy như tuyết dưới nắng xuân. Không chịu nổi nữa, nhóc tỳ liền vứt thêm một câu bẫy rập:
- Vậy khi một đứa nhỏ té đâu thì người ta sẽ nói thế nào?
Thiếu nữ khó hiểu nói:
- Làm gì nói cái gì, lúc té đau thì đứa nhỏ khóc hoặc rên rỉ: "ư...a..ui...." đại loại là như vậy.
Nàng khi trả lời xong thì nàng mới để ý xung quanh mọi người đều nhìn nàng rất kỳ quặc, vài tên trai trẻ đôi mắt thậm chí bốc lửa mặt đỏ bừng nhìn vô cùng dâm tiện khiến nàng chán ghét. Nhưng lúc này nàng lại đẻ ý vấn đề khác liền quay lại hỏi thằng nhóc thuyết thư:
- Mấy cái chuyện này thì liên quan gì đến việc ta muốn hỏi chứ?
Nhóc ác Trác Tru trinh đang lâng lâng, bờ môi khiêu gợi kinh điển kia khi phát ra âm thanh diễn tả tiếng rên rỉ thật là như sóng ru mạn thuyền, êm ả như dòng nước, như gió mơn man ve vãn..., tạo nên một khung cảnh đầy hư cấu trong đầu thằng bé tội nghiệp.
- Này này...
Thiếu nữ bực mình lay thằng nhóc thuyết thư, nhóc này bị gì vậy ta? Cứ đứng đơ như trời chồng. Trác Tru Trinh giật mình tỉnh hồn hỏi lại:
- Gì vậy? Tỷ tỷ gọi ta?
Nàng kia vừa bực mình vừa buồn cười hỏi:
- Ngươi hỏi ta mấy vấn đề kia thì liên quan gì việc ta cần hỏi>
Trác Tru Trinh lập tức che giấu xảm xúc của mình:
- À ừ, Là vầy nè, một chân thò thụt một chân thẳng thì gọi là què, dứa trẻ té đau đi cà thật người ta nói "giống què", cái quần bị ướt thì người ta xoắn lên bên thò bên thụt cũng gọi là quần què, vậy thôi.
Thiếu nữ lúc này mới sực hiểu ra hô:
- A! Đơn giản như vậy.
Trác Tru Trinh liền sửng sốt: "con bà nhà nó, có ngạc nhiên cũng đừng có "A" lên như vậy chứ, có biết là sẽ làm chết người không? Chết vì lứng đó". Lúc này thiếu nữ kia đang đứng gần nhóc tỳ, bộ ngực sữa to đang sung mãn ngạo nghễ chĩa thẳng vào mặt. Hai mảnh vải trong và ngoài như đang gồng lấy sức níu lại để bộ ngực đó không phải xổ ra ngoài rơi tự do. Độ tròn lẳng với đường cong hoàn mỹ cứ thay đổi đu đư đi lại theo cơ thể mỗi khi nàng cử động. Lại còn bị một sợi dây đeo chéo từ vai phải xuống eo trái phân biệt làm nổi hai quả đồi rõ rệt, trên đỉnh mờ ảo nhòn nhọn. Phía sau lưng là một cái túi to dài gần bằng cơ thể, có lẽ không phải là vật gì nặng, nhìn giống như là, hình như là... đàn.
Tiếu Lão bên cạnh Trác Tru Trinh lại mở miệng hỏi thâm:
- Tiểu Nha đầu ngươi có phải là đệ tử của Thúy Cầm Tông? Duyệt sư thái vẫn khỏe chứ hả?
Thiếu nữ sững sốt, vị này quen biết với tổ sư thái trong tông vậy cũng là một nhân vật ngang cấp lão tổ, nàng không dám lãnh đạm bèn hành lễ đáp:
- Tiểu nữ họ Chu xin kính chào lão tiền bối. Tổ sư bà vẫn an khang, nhưng người tuổi cao cũng ít lộ diện tiếp xúc hồng trần, không ngờ ở nơi nhỏ bé này lại có người quen biết với người. Xin hỏi tiền bối có gì nhắn nhủ?
Trác Tru Trinh thầm giật mình. Đừng nói thiếu nữ họ Chu kia là Chu Chỉ Nhược, còn vị Duyệt Sư Thái kia là Duyệt Tuyệt nha.
Cũng may lúc này có người bên cạnh nhận ra lai lịch thiếu nữ liền hô to:
- Không lẽ vị cô nương kia là một trong Tam Anh của Chánh Đạo - Chu Ngọc Lan của Thúy Cầm Tông? Đúng rồi, sau lưng nàng ấy chắc chắn là Phục Ma Cầm nổi tiếng tu chân giới.
Nhiều kẻ bên cạnh lại không biết hỏi:
- Tam Anh là cái gì? Phục Ma Cầm lợi hại lắm sao?
Tên kia được hỏi liền trả lời:
- Ài, ngươi ra ngoài lăn lộn nếu chọc gái thì nên né những người này ra, chứ không sẽ tự rước họa vào thân, không lại bảo là ta không báo trước.
Nói rôi đoạn bắt đầu vòng tay trước nực, khua môi múa mép, nước miếng như mưa rào tung bay tứ phía, cứ như hắn là một trong những người kia:
- Tam Anh của Chánh Đạo Minh gồm:
1 - Vị trước mặt đây chính là Chu Ngọc Lan của Thúy Cầm Tông tính tình ngây thơ vô tư nhưng tu vi cao cường, tuyệt kỹ trác tuyệt, cầm âm vô song. Trong Chính Tà Huyết Chiến từng nhất nhân độc cầm (một người một đàn) quyết đấu ngang ngữa đại năng Kim Đan Kỳ của ma môn mà toàn thân rút lui cứu được một đám đồng môn Chánh Đạo thoát khỏi ma trảo của đại ma đầu ma môn. trước đó còn làm thịt rất nhiều tinh anh tà tu, một lần tuyết sát "Thập Nhị Tân Tú" của ma môn gây tôn thất lớn đến truyền thừa đại giáo Cổ Hồn Tông. Chiến tích của nàng dày đến nổi viết mười cuốn sách cũng không hết.
2 - Lam Tường Vy của Duệ Thần Tông vũ khí tùy thân là Vũ Vân Lăng (dải lụa như gió mưa) vô cùng kỳ ảo có thể tạo ra mê vụ, trận pháp. Với vũ khí này, nàng đã từng cầm chân chân bốn đại năng Kim Đan Kỳ, lập nên kỳ tích cứu nguy một Trưởng Lão của Duệ Thần Tông lúc ấy bị thương nặng chạy về tông môn. Trong Chính Tà Huyết Chiến thành tích cũng cực kỳ chói mắt. Cao thủ ma môn rơi rụng trong tay nàng cũng không ít hơn Chu Ngọc Lan
3- Người lãnh huyết nhất Tam Anh, ghét ác như cừu. Trong Chính Tà Huyết Chiến, mặc kệ ma môn tiểu tốt hoặc tinh anh, tất cả đều vẫn lạc trong tay nàng không 8 ngàn cũng một vạn (thằng này nói hơi quá) cho nên trên bảng treo thưởng của ma môn nghe nói tính mạng của nàng ấy có giá trị một chức trưỡng lão khách khanh cùng cung phụng hậu hỉ cả đời của "Ngũ giáo đại ma môn" bất kỳ. Người ta nhắc đến không ai khác chính là Liễu Di Hinh, viên ngọc của Phiên Thiên Kiếm Phái.
Ngoài ra sánh ngang Chánh Đạo Tam Anh thì Ma Môn, mạnh hơn một chút tồn tại Tứ Mỵ Ma Kiều...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...