Đã thế còn là nhiệm vụ bắt buộc... Xem ra hắn bị ép cưới!
Nhiệm vụ này làm Lương Hồng Tuấn cảm thấy rất mới lạ, đồng thời cũng khơi dậy trong hắn niềm hưng phấn chinh phục, vả lại, mục tiêu lần này là một npc nữ, muốn chinh phục thì chắc chỉ cần làm mấy nhiệm vụ vặt như hái hoa tết cỏ thôi, hẳn sẽ không khó lắm...
Suy nghĩ xong, Lương Hồng Tuấn tiến vào tiểu cốc, băng qua vách núi, trước mặt hắn xuất hiện một hồ nước trắng sương, trong hồ sen nở yêu kiều, bên bờ tọa lạc một mái đình cỏ tranh, chiếc cầu gỗ nho nhỏ nối giữa mái đình với một căn nhà lá nằm sau hồ, khắp tiểu cốc tràn ngập hơi thở xưa cũ.
Lương Hồng Tuấn quan sát xung quanh một hồi rồi bước vào trong tiểu cốc, bước được vài bước, hắn loáng thoáng nhìn thấy một bóng dáng ẩn hiện giữa những khóm hoa sen, có lẽ là mục tiêu Phục Hề! Lương Hồng Tuấn bước nhanh hơn, gạt ra đám lá sen vướng mắt, hắn rốt cuộc cũng thấy rõ Phục Hề, cô ngồi trên mái đình được phủ lụa trắng, hai chân thong thả nghịch nước.
Đôi chân trần trắng trẻo thon dài, hơi nước lượn lờ càng làm nổi bật làn da mịn màng trơn bóng, nõn nà như bạch ngọc, chỉ đôi chân thôi nhưng cũng đủ khiến nam nhân khắp thiên hạ khao khát.
Lương Hồng Tuấn nén lại cảm giác nhộn nhạo trong lồng ngực, tiếp tục quan sát. Cô gái nọ mặc một chiếc váy lưu tiên trắng điểm anh đào hồng, làn váy mềm mại miêu tả đường cong cơ thể rõ ràng đến hoàn hảo, vạt áo phủ từ vai xuống ngực, để lộ chiếc cổ duyên dáng cùng khung xương gợi cảm, nhuộm lên bức tranh thiếu nữ một sắc màu quyến rũ mê người.
Tầm mắt Lương Hồng Tuấn tiếp tục dời lên trên, cằm gọn, môi hồng, mũi quỳnh, mắt phượng... Như cảm nhận được ánh mắt của Lương Hồng Tuấn, cô gái nọ quay đầu cười với hắn, khoe ra chiếc răng khểnh đáng yêu cùng hai lúm đồng tiền thật sâu trên gò má.
“Đậu Đậu?!” Thấy rõ dung mạo của thiếu nữ, Lương Hồng Tuấn ngạc nhiên đến ngẩn người, mấy ngày nay hắn muốn gặp Đậu Đậu biết nhường nào, chẳng lẽ hắn đã nhớ cô đến nỗi gặp ảo giác?! Lương Hồng Tuấn lắc đầu khó tin.
Tiên Đậu mang giày vào rồi chậm rãi đi đến trước mặt Lương Hồng Tuấn, cô vuốt vuốt váy, “Công tử có lễ, tiểu nữ là Phục Hề.”
Lương Hồng Tuấn nhìn Phục Hề chăm chú, đến khi đã xác nhận đây không phải ảo giác thì hắn mới nhào đến ôm chặt cô, kích động nói, “Đậu Đậu, em chịu tha thứ cho anh rồi phải không, Đậu Đậu!”
Tiên Đậu đặt hai tay lên trước ngực Lương Hồng Tuấn, “Công tử, xin hãy buông ta ra! Ta không phải Đậu Đậu.”
Đồng thời, bên tai Lương Hồng Tuấn vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống, “Hảo cảm của npc Phục Hề giảm 20 điểm.” Lương Hồng Tuấn ngẩn ra, hắn vội mở bảng nhiệm vụ, trên đó viết: Phục Hề: “Không ngờ người kế vị thành chủ thành Lạc Dương lại là một tên sở khanh! Thật đáng ghét!”
Hắn buông Phục Hề ra rồi nắm vai cô quan sát lần nữa, npc này giống Đậu Đậu như đúc, đến cả nốt ruồi mỹ nhân cũng từ một khuôn mà ra, chỉ có điều ngũ quan cô nàng quyến rũ hơn Đậu Đậu một chút. Chẳng lẽ hệ thống căn cứ theo ý niệm của hắn để huyễn hóa npc sao? Vậy cũng coi như vơi bớt nỗi khổ tương tư.
Lương Hồng Tuấn lui về sau mấy bước, chắp tay lễ độ, “Vừa rồi là tại hạ luống cuống, xin cô nương thứ lỗi, cô nương thật sự nhìn rất giống người tại hạ mến mộ, tại hạ nhất thời nhận nhầm nên mới...” Npc trong Mỹ nhân giang hồ có chỉ số trí tuệ khá cao, cách hành xử không khác người cổ đại là mấy, vì vậy nói chuyện với họ cũng phải thật nho nhã lịch sự.
Người hắn mến mộ? Tiên Đậu nâng khăn che miệng cười, khóe mắt đuôi mày toát ra nét xuân tình quyến rũ, cô chậm rãi đi một vòng quanh Lương Hồng Tuấn, vừa đi vừa nhìn hắn dò xét, bầu ngực hơi ưỡn cùng bờ mông thoáng ẩn thoáng hiện sau làn váy làm Lương Hồng Tuấn cảm nhận được một sức hấp dẫn đầy nữ tính, bị cô nhìn chằm chằm như vậy, hắn bắt đầu cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, máu nóng sôi trào. Lương Hồng Tuấn nuốt nước bọt, đang định mở miệng nói chuyện, hắn bỗng thấy một chiếc khăn lụa khẽ khàng trùm lên khuôn mặt mình.
Sau đó hắn có cảm giác môi mình bị ai đó khẽ cắn qua lớp lụa mềm. Trái tim Lương Hồng Tuấn như bị giật điện, cả người tê dại đi, hắn muốn vươn tay ôm lấy thân thể mềm mại kia, làm tiếp một nụ hôn sâu thật say đắm, thế nhưng chiếc khăn trước mặt bất chợt tuột xuống, giây tiếp theo, hắn thấy Phục Hề cầm lấy nó mà lau nhẹ lên môi, cô kiều mị hỏi, “Công tử, ta có đẹp không?”
“Đẹp!” Lương Hồng Tuấn nhìn chằm chằm cánh môi đỏ mọng kia, miệng khàn khàn trả lời.
“Ha ha!” Tiên Đậu yêu kiều cười, tiếng cười trong vắt như chuông bạc, thanh thúy triền miên, đoạn, cô nghiêng đầu chu môi làm nũng, “Vậy sao công tử đứng trước mặt ta mà lại nhớ đến cô nương khác?” Kia giọng nói mềm nhẹ, kia dáng vẻ nghiêng nghiêng, khiến người ta hận không thể ôm chặt lấy cô.
Thấy Phục Hề dùng khuôn mặt của Đậu Đậu để làm ra biểu cảm mê người như thế, cơn sóng nhộn nhạo trong tim Lương Hồng Tuấn lại dâng trào, hắn vô thức chuyển dời khát vọng đối với Đậu Đậu sang cô gái trước mặt. Ôm Phục Hề vào lòng, Lương Hồng Tuấn cưng chiều nói, “Hề Nhi, tâm can bảo bối của ta! Từ bây giờ, Hồng Tuấn ca ca sẽ là trượng phu của nàng, lại đây, để Hồng Tuấn ca ca yêu nàng!” Nói xong liền cúi đầu hôn môi Phục Hề, cắn mút từng chút một, hắn quá khao khát Tiên Đậu, cho dù đây chỉ là một trò chơi, hắn vẫn vô cùng khao khát npc có vẻ ngoài giống cô như đúc.
Tiên Đậu giả vờ dựa vào lòng Lương Hồng Tuấn, nhu thuận nhận lấy nụ hôn triền miên của hắn.
Môi của Lương Hồng Tuấn dần trượt xuống xương đòn gợi cảm, những dấu hôn đỏ ửng in lên từng tấc da thịt, một tay hắn vuốt ve bắp đùi mịn màng, cuối cùng quấn chân cô quanh vòng eo thon gọn của mình, một tay khác ép lên bờ mông khiêu gợi, để thân thể cô áp sát vào hắn.
“Công tử, chàng lấy cái gì đâm ta thế, thật khó chịu a!” Tiên Đậu vừa thở dốc vừa cọ cọ vào thân dưới Lương Hồng Tuấn làm hắn rên rỉ ra tiếng.
Lương Hồng Tuấn mạnh tay bóp mông Tiên Đậu, hắn hẩy hẩy vũ khí vào nơi mềm mại của cô, nhịp thở dồn dập, “Hề Nhi, nàng có cảm thấy không, bảo bối của Hồng Tuấn ca ca có cứng không? Lát nữa Hồng Tuấn ca ca sẽ dùng nó hầu hạ nàng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...