Canh hai nửa đêm, cửa khách điếm Hồng Vận bị gõ vang, tiểu nhị ca ngáp dài giụi mắt ra mở cửa, đến khi nhìn thấy khách đến thì đôi mắt đang mông lung đột nhiên trợn to, hắn thất kinh nói: "Ấy, sao y phục của hai vị lại ướt cả vậy? Vị khách trên lưng này không có việc gì chứ? Có cần mời đại phu không?"
Lương Tuyển cõng Lục Trường An nhấc chân đi vào khách điếm, hắn trầm giọng nói: "Không cần, cho một phòng trên lầu đi, phiền tiểu nhị ca nấu giúp bát canh gừng rồi khiêng một thùng nước nóng lên nhé."
Lương Tuyển đưa tay phải đỡ mông Lục Trường An, sau đó vươn tay trái lấy từ vạt áo ra một thỏi bạc ném cho tiểu nhị.
Ánh mắt tiểu nhị lập tức tỏa sáng, hắn cười đon đả cúi đầu cám ơn Lương Tuyển rồi tới quầy lấy thẻ bài, nhiệt tình dẫn Lương Tuyển lên lầu: "Hai vị khách quan có cần ăn gì không ạ?"
Lương Tuyển nhẹ nhàng vỗ lưng Lục Trường An đang thẹn thùng giấu mặt: "Ngươi có đói không?"
Lục Trường An khẽ gật đầu, Lương Tuyển nói: "Vậy đem lên chút cháo hoa và mấy món ăn đi."
"À! Được!" Tiểu nhị ca nhanh nhẹn mở khóa rồi mời hai người vào: "Ta xuống dưới chuẩn bị đồ ăn cho hai vị, khách quan ngồi nghỉ tạm nhé."
Có tiền mua tiên cũng được, tiểu nhị ca làm việc cực kỳ nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã dẫn đầu bếp bưng canh gừng, nước nóng, cháo hoa và món ăn lên, hơn nữa hắn còn đặc biệt chu đáo mang tới hai chiếc trường bào màu trắng và một cái chăn mỏng.
"Hai vị cần gì thì cứ gọi ta, đêm nay tiểu tử sẽ trực đêm dưới sảnh."
Tiểu nhị ca đi xong, Lương Tuyển lập tức đóng chặt cửa rồi bảo Lục Trường An đang chậm rãi uống canh gừng: "Canh gừng nóng lắm, tắm rửa trước đi, ta sợ ngươi ngâm nước sông bị lạnh."
Gương mặt Lục Trường An ửng hồng, hai bên tai như bị đun nóng đỏ, y ngoan ngoãn gật đầu rồi đi vòng qua bình phong chuẩn bị tắm rửa.
Lục Trường An tiếc nuối nhìn thùng gỗ nhỏ xíu, chỉ sợ không đủ cho hai người tắm uyên ương.
Lục Trường An đang cởi đai lưng thì dừng lại rồi gọi vọng ra ngoài: "Đầu gỗ, ngươi vào đây."
Nam nhân cao lớn vừa bước vào thì không gian sau tấm bình phong càng thêm chật hẹp.
Lục Trường An bĩu môi nũng nịu: "Ngươi tắm cho ta đi."
Khóe miệng Lương Tuyển nhếch lên hiện ra ý cười, hắn đưa tay cởi đai lưng cho Lục Trường An: "Được, ta giúp ngươi."
Lục Trường An len lén nhìn hắn, chuyện đêm nay đối với y thực sự quá kích thích, trong lòng có cảm giác hư vô mờ mịt như đang nằm mơ vậy.
Lương Tuyển lột sạch Lục Trường An, làn da Lục Trường An trắng nõn ửng hồng, thân thể trần như nhộng đối diện với ánh mắt nóng rực của Lương Tuyển khiến y e thẹn vô cùng.
Lương Tuyển cúi đầu hôn y một cái rồi đưa tay ôm người vào thùng gỗ, chuẩn bị giúp y gội đầu.
Nước nóng ngấm vào toàn thân khiến Lục Trường An khẽ run, y nắm chặt ngón tay Lương Tuyển rồi ngửa đầu ngây ngẩn hỏi: "Đầu gỗ, ta đang nằm mơ sao?"
Lương Tuyển cầm ngón tay y lên cắn nhẹ một cái, Lục Trường An mở to mắt nhìn hắn, Lương Tuyển nhìn sâu vào mắt y nói: "Ngươi không phải đang mơ đâu."
Sắc mặt Lục Trường An nhất thời đỏ bừng!
Vậy vậy vậy, vậy Lương đầu gỗ thật sự quỳ xuống dùng miệng giúp mình!
Còn còn làm ba lần!!
Hơn nữa còn còn còn nuốt hết vật của mình vào bụng!!!
Lương Tuyển nắm vành tai y xoa nắn rồi thấp giọng nói: "Thật xin lỗi, Trường An, để ngươi chịu khổ rồi."
Lục Trường An thầm nghĩ chứ gì nữa, ngươi ngộ ra chân lý sớm hơn chẳng phải tốt lắm sao, còn làm ta đau lòng nhiều ngày như vậy! Đúng là đầu gỗ đáng ghét!
Y ngước lên nhìn nam nhân với vẻ tủi thân lã chã chực khóc.
Nhưng Lương Tuyển là ai chứ, ở chung sớm chiều hơn hai tháng nay đã quá hiểu tính tình Lục Trường An, hắn cầm khăn quấn tóc Lục Trường An lên rồi bắt đầu đưa tay xoa người cho y, không nhìn y giả vờ giả vịt nữa.
Lục Trường An hừ một tiếng, đêm nay bắn ba lần không hề tiết chế nên thân thể trống rỗng như nhũn ra, y hỏi: "Đầu gỗ, sao đột nhiên ngươi lại nghĩ thông suốt vậy?"
Lương Tuyển dừng tay, hắn cười khổ rồi thẳng thắn nói: "Bé ngốc, cả trái tim ta đã sớm...!đã sớm thuộc về ngươi rồi, còn thông suốt gì nữa chứ."
Lục Trường An tròn mắt, lập tức bị niềm vui bất ngờ này làm choáng váng, y há hốc miệng ngẩn ngơ nhìn Lương Tuyển, trải qua thời gian dài muốn mà không được, tuyệt vọng và thương tâm khi Lương Tuyển rời đi, cộng thêm nhớ nhung khát khao mấy ngày nay, giờ phút này tất cả đều biến thành cảm giác an toàn sau khi vượt qua mưa gió cuối cùng trở về tổ ấm, vành mắt y lặng lẽ đỏ lên, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi nói thật sao?"
Lương Tuyển nắm chặt tay Lục Trường An rồi cúi người hôn lên nước mắt đọng trên mi Lục Trường An, hắn nói: "Đương nhiên là thật, hôm đó ngươi hỏi ta có muốn ở lại sống yên ổn với ngươi hay không, ta muốn, Trường An, ta nằm mơ cũng muốn."
Lục Trường An vừa khóc vừa cười bổ nhào qua ôm cổ Lương Tuyển, dùng sức hôn hắn một cái: "Đầu gỗ đáng ghét, sao lúc ấy ngươi không nói, mấy ngày nay tim ta sắp vỡ vụn ra rồi."
Lương Tuyển đưa ngón tay lau khóe mắt Lục Trường An, sắc mặt trầm xuống, hắn nặng nề nói: "Trường An, ngươi thông minh như thế chắc đã đoán được phần nào thân phận của ta rồi đúng không?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...