Tiểu Trùng Đực Đến Từ Hoang Tinh


"Rắc rắc"
"Thật sự sắp nở rồi! Em khẩn trương quá!"
"Suỵt, em nhỏ giọng một chút, cẩn thận dọa đến nó!"
Một trận tất tất tác tác tiếng vang qua đi, là cố tình đè thấp thanh tuyến.

"Vâng, em ~ biết ~ rồi ~~"
!.

.

Là giảm nhỏ âm thanh chứ không phải nói chuyện chậm lại cái đồ ngốc này.

"Răng rắc -- răng rắc --" một mảnh hoang dã trung, một viên bạch sáng lên trứng đáng thương vô cùng bại lộ ở tinh tế gió lạnh trung, còn theo hướng gió trái phải đong đưa rất nhẹ, xem bên cạnh hai tiểu chỉ lo lắng không thôi.

Bảo bảo cố lên! Nhất định phải nỗ lực phá xác!
Á Tác cùng Khắc Nhĩ Tư là hôm nay ra cửa tìm thực vật liền gặp phải quả trứng này, bọn họ thuộc về biến dị thỏ gia tộc, từ sinh ra đã ở tại Hoang Tinh này, chỉ thấy quá nơi này ban ngày cực nóng cường quang cùng buổi tối hạt gió lốc, chưa từng gặp qua một quả trứng đẹp như vậy.

Quả trứng này vừa to vừa trắng lại còn xinh đẹp, bên ngoài bóng loáng, lúc Á Tác ban đầu đem móng vuốt sờ lên, thiếu chút nữa bị lưu cái chó ăn cứt.

"Vỡ rồi, vỡ rồi! Vỏ trứng vỡ ra rồi" Khắc Nhĩ Tư kêu lên quan quát.

"Đầu đất, nói nhỏ chút!" Á Tác cả giận nói.

Khắc Nhĩ Tư quơ quơ tai thỏ, "Em biết rồi Á Tác ca ca, chỉ là em thật sự rất kích động, em chưa từng thấy quá quang vỏ trứng liền như vậy hấp dẫn người nhãi con.

"
Hai người khi nói chuyện, màu trắng vỏ trứng rốt cuộc nứt ra rồi một đường, nhưng là lại nửa ngày không có động tĩnh.

"Không phải là! ! " Trứng chết rồi đi! !
"Đừng nói bậy!" Á Tác ngắt lời em trai "Chúng ta lại chờ một lát, thật sự không được liền đi kêu chú Duy Địch.

"
Khắc Nhĩ Tư gật đầu, chú Duy Địch là bác sĩ duy nhất của Hoang Tinh, đã trị hết bệnh cho rất nhiều tiểu động vật

Khi hai bạn nhỏ bắt đầu nôn nóng xoay vòng vòng quanh quả trứng, màu trắng vỏ trứng lại có động tĩnh, lần này nó vỡ ra khe hở lại lớn một ít, không bao lâu, có một bé Bạch Bạch tay nhỏ mềm mại đưa ra tới, Khắc Nhĩ Tư thật sự không nhịn được, dùng lỗ tai mềm mại nhất của bản thân nhẹ nhàng chạm chạm.

"Mềm thật!"
Á Tác trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, nhưng là cậu cũng lén lút dùng một khác bên lỗ tai cũng chạm chạm nhãi con tay nhỏ.

"Thật, thật sự, mềm giống như mây vậy!!!"
Có lẽ là cảm nhận được bị lông xù xù đụng vào ngứa, cái kia tay nhỏ hướng trong rụt rụt, nhưng là không vài giây lại dò xét ra tới, lần này không riêng gì tay nhỏ, còn có đỉnh màu trắng vỏ trứng đầu nhỏ, cùng một con không chỗ sắp đặt gót chân nhỏ.

Toàn bộ nhãi con ủy ủy khuất khuất tễ ở vỡ ra màu trắng đại trong trứng, đôi mắt cũng chưa mở.

Tuy rằng Á Tác cùng Khắc Nhĩ Tư không biết vì sao Hoang Tinh lại có quả trứng bị vứt bỏ trứng, nhưng là! !
A a a a, mẹ ơi, chúng ta gặp được ấu tể cao cấp! Hình người!! Sống!!!
Phàm là có chỗ hiểu biết đối với giống loài ở tinh tế đều biết, toàn bộ tinh tế phân chia giai tầng vô cùng nghiêm khắc và rõ ràng rõ ràng, giống loài hạ tầng nếu muốn trở thành quý tộc thượng tầng dù có trả giá thiên đại đại giới, cũng không nhất định có thể được tán thành!
Mà ở tinh tế, nhất thượng tầng chính là Trùng tộc, tất cả tộc nhân của bọn họ đều có thể hóa hình, hơn nữa bởi vì sức chiến đấu mạnh mẽ hàng năm chiếm cứ ở vị trí thống trị, trung gian hỗn loạn một ít chủng tộc khác, có thể tiến hóa thành hình người được hay không hoàn toàn chính là dựa mệnh, cuối cùng chính là một ít ở kẽ hở sinh tồn là giống loài chưa hóa hình, sinh hoạt ở bên cạnh tinh cầu, tuy có linh trí nhưng không có khả năng biến thành hình người, Á Tác cùng Khắc Nhĩ Tư đều thuộc loại sau cùng này.

Cho nên chợt vừa thấy đến quả trứng này bên trong thế mà lại khi vừa nở ra đã là ấu tể cao ấp, hiểu chuyện một chút Á Tác liền nhảy dựng lên đá tỉnh em trai còn đang mải mê trêu ấu tể, "Đầu đất, nhanh đi tìm chú Duy Địch! Ấu tể chính là vô cùng yếu ớt, nếu có cái cái gì không hay xảy ra, anh xem em còn lấy cái gì sờ!"
Khắc Nhĩ Tư bị anh trai bạo lực của mình đạp chổng vó, nhưng vẫn vui tươi hớn hở bò dậy tung tăng nhảy nhót đi rồi.

Chú Duy Địch! Hoang Tinh có ấu tể nhân hình người!!!!
***
Duy Địch ngáp một cái, đối với một đám nhóc con của Hoang Tinh giảng thuật bọn họ nghe bao nhiêu lần đều không cảm thấy nị chuyện xưa.

"Duy Địch bác sĩ! Bạch Bạch ca ca thật sự vừa sinh ra liền ở Hoang Tinh của chúng ta sao?" Một con thỏ tai cụp xoa xoa móng vuốt đặt câu hỏi.

Duy Địch định thần vừa thấy, chậc, lại là gia tộc thỏ biến dị, nhìn lông tóc màu xám này hẳn là em họ của Á Tác.

Duy Địch nói với nó: "Đúng vậy, bạn nhỏ thân mến của chú, nhưng mà chú thật sự kiến nghị gia tộc của con nên làm một chút kế hoạch hoá gia đình, bằng không Hoang Tinh chỉ sợ chứa không nổi tộc các người.

"
Ấu tể màu xám đĩnh đạc vỗ ngực: "Không sợ, anh họ Á Tác, anh họ Khắc Nhĩ Tư cùng anh Bạch Bạch quan hệ rất tốt! Mỗi lần Bạch Bạch ca đều có thể giúp đỡ bọn họ tìm được đồ ăn!"
Duy Địch che che mặt, trên thực tế hắn là một con anh vũ biến dị, cánh mở ra, cả khuôn mặt đều nhìn không thấy.

Trên bục thầy giáo mơ màng sắp ngủ, dưới đài học sinh lại xao động bất an, ríu rít cái không ngừng.


"Vu Kỳ, ba ngày trước cậu thật sự gặp qua Bạch Bạch ca ca sao?" Có tiểu tể tử hỏi.

Thỏ tai cụp tai lông xám Vu Kỳ tự hào nói: " Đương nhiên rồi! Lúc ấy Bạch Bạch ca ca vừa lúc cùng Á Tác đường ca đến hang của bác tớ để tìm bác ấy, tớ rất xa nhìn thoáng qua "
Vu Kỳ ánh mắt say mê, dường như rơi vào tốt đẹp hồi ức nào đó.

"Vậy cậu nói nhanh lên, Bạch Bạch ca ca lớn lên rốt cuộc đẹp hay không đẹp?" Bọn nhãi ranh vội vã truy hỏi, bọn nó còn quá nhỏ, hoàn toàn không thể gặp được ấu tể hình người bị các đại nhân Hoang Tinh bảo hộ chặt chẽ.

"Các cậu cũng không chịu nghĩ, ấu tể cao ấp là sinh vật xinh đẹp và trân quý nhất thế giới này, Bạch Bạch ca ca đương nhiên lớn lên đẹp rồi! Tớ tưởng Bạch Bạch ca ca nếu không phải bị lưu lạc đến nơi đây, ở kia khắp nơi đại nhân vật trung thượng tầng thế giới, cũng giống nhau là bảo bối!"
Vu Kỳ nói tới nói lui cũng chưa nói ra hình dung cụ thể, bọn chúng hoài nghi con thỏ màu xám này có phải vì muốn nở mặt nở mũi mà nói dối hay không, cũng chẳng trông cậy vào bác sĩ Duy Dịch được, mỗi lần cũng chỉ nói bộ dáng khi phá xác của Bạch Bạch ca ca, đều không cho bọn họ lộ ra một chút ấu tể cao cấp sau khi lớn lên như thế nào
Nghe nói hai cái tên Á Tác cùng Khắc Nhĩ Tư cả ngày quấn lấy Bạch Bạch ca ca cầu vuốt ve, ngón tay hình người thật sự có ma lực như vậy sao? Bọn nó cũng muốn có được!
Bị coi như nhân vật chính trong chuyện xưa - Vân Bạch Bạch lúc này đang khiêng một cái túi đi đến bãi rác, đi theo phía sau còn có hai con thỏ một mét nhưng mỗi bước nhảy đều rất cao.

Vào năm Vân Bạch Bạch mười tuổi, phi thuyền vận chuyển rác lần đầu tiên tới nơi này, khi đó nhóm cư dân ở Hoang Tinh còn tưởng rằng tinh cầu đã xảy ra động đất, trong hang một đám thỏ con cùng tổ tôn mười tám đời đều chạy đến, Á Tác cùng Khắc Nhĩ Tư trước tiên liền đi tìm cách để Vân Bạch Bạch ở cách bọn họ không xa, muốn lôi kéo cậu cùng nhau trốn.

Lúc đó Vân Bạch Bạch vẫn còn là một củ cải nhỏ, một bên đi theo chạy một bên hỏi cái kia đáng tin cậy: "Á Tác, làm sao vậy? Vì cái gì mọi người đều ở chạy?"
"Không có thời gian giải thích Bạch Bạch, trước trốn đi!" Á Tác thở hổn hển trả lời.

Vân Bạch Bạch mơ màng ngơ ngác đi theo chạy được một lúc mới nói: "Á Tác, cái này giống như không chấn.

"
Á Tác a một tiếng, đột nhiên ngừng lại, theo ở phía sau Khắc Nhĩ Tư đang vội vàng theo đuôi, thiếu chút nữa đâm đầu vào lưng cậu, toàn bộ tộc nhân của tộc thỏ đều vì mặt đất của Hoang Tinh không chấn động nữa mà bình tĩnh lại
Dừng rồi, thật sự dừng lại rồi, cái này là đầu đất hậu tri hậu giác mới phát hiện
Lúc này bác sĩ Duy Địch bay lại đây, hắn chuyên môn tới tìm Vân Bạch Bạch.

"Bạch Bạch, mau tới đây, để chú xem xem có bị thương chỗ nào hay không?" Duy Địch khẩn trương nói.

Đối với Hoang Tinh thượng sở hữu giống loài mà nói, Vân Bạch Bạch với họ vô cùng quý giá và yếu ớt, đây chính là ấu tể phá xác liền thành hình người! Dù là xã hội thượng tầng cũng chưa có mấy khi
Duy Địch kiến thức rộng rãi, Vân Bạch Bạch khi còn là vỏ trứng đã không hề tì vết, gen cấp bậc nhất định rất cao, đáng tiếc trạm không gian bên cạnh tinh cầu quá hoang vắng, máy trắc nghiệm không có, đến giờ cũng không xác minh hắn rốt cuộc là giống loài gì
Vân Bạch Bạch ngoan ngoãn tiến lên gọi một tiếng chú Duy Địch, tiếng gọi mềm mại lại ngọt ngào.

Cậu bị Duy Địch từ trên xuống dưới kiểm tra rồi ba lần mới buông tha, theo sau liền nghe được Duy Địch nói: " Bây giờ con cùng Á Tác đi về bên ngoài hang chờ chú, chú bay qua đi xem sao lại thế này.


"
Vân Bạch Bạch vâng một tiếng rồi túm con thỏ cụp một bên tai Á Tác, không có cách nào, cậu quá thấp, vốn dĩ không đủ trình độ bay nhanh sinh trưởng Hoang Tinh giống loài.

"Đi thôi Á Tác, nếu không quay về Biến Dị Thỏ tiên sinh sẽ sốt ruột.

" Vân Bạch Bạch vẫn luôn không biết Á Tác ba ba tên gọi là gì, vị kia vô cùng ôn hòa đại con thỏ lần đầu tiên thấy cậu khi liền hai mắt tỏa ánh sáng, "Bạn nhỏ, chú là ba của Á Tác, là một con thỏ biến dị "
Vân Bạch Bạch lại không thể giống như Á Tác kêu ba, chỉ có thể vẫn luôn gọi ông ấy là Thỏ tiên sinh.

Duy Địch trở về rất nhanh, lúc này bác sĩ của Hoang Tinh giọng còn rất lớn, "Không có việc gì, mọi người yên tâm, chính là một phi thuyền nhỏ của Trùng tộc lại đây đổ rác.

"
Trùng tộc đúng là có đem rác thải sinh hoạt đến bên cạnh Hoang Tinh đổ theo thói quen, chỉ là nhóm giống loài trên tinh cầu Hoang Tinh nghe đến hai chữ Trùng tộc thì sợ hãi không thôi.

"Trời ạ! Là Trùng tộc! Bọn họ có thể chiếm lĩnh nơi này hay không "
"Sau đó lại đuổi chúng ta đi"
"Bá chiếm viên tinh cầu này"
Vân Bạch Bạch ở một bên nghe lỗ tai nhỏ vừa động vừa động, Trùng tộc? Đó là thứ gì, có thể ăn sao?
Duy Địch duỗi khai cánh trấn an một chút nhóm cư dân Hoang Tinh đang khủng hoảng cảm xúc, "Bọn họ chỉ là tới đổ rác, đổ xong liền đi rồi, mọi người không cần suy nghĩ nhiều như vậy!"
Các vị cư dân ở đây lúc này mới bình tĩnh đi về, theo sau chính là nắm theo lỗ tai nhãi con nhà mình nhắc nhở và giảng giải, cảnh cáo bọn nó ngàn vạn không được tới gần bãi rác, để tránh bị Trùng tộc khủng bố bắt đi.

Chỉ là Vân Bạch Bạch chớp chớp mắt, cậu lặng lẽ lôi kéo bên cạnh Á Tác, mềm mại nhẹ giọng nói, "Tớ cảm thấy không nghiêm trọng như các các đại nhân nói, nói không chừng đây là một cơ hội tốt, đêm nay tớ chuẩn bị đi tìm tòi bí mật ở bãi rác, cậu có đi hay không?"
Á Tác vốn dĩ có lá gan lớn, không nói hai lời đáp ứng rồi, chẳng qua buổi tối khi hai người hành động bị Khắc Nhĩ Tư cấp phát hiện, vì không bại lộ bí mật này, chỉ có thể dẫn tên đầu đất này đi theo
Một trùng hai thỏ dù sao cũng đã hợp tác ăn ý được tám năm, chưa bị bắt lần nào, còn được mấy ấu tể mới sinh sùng bái bọn họ thường xuyên có thể tìm được đồ ăn.

Lại nói hiện tại.

"Bạch Bạch, Trùng tộc gần đây hình như đến đây càng thêm thường xuyên.

" Khắc Nhĩ Tư ở phía sau nói.

"Hừ, chủng tộc của bọn họ vẫn luôn xa xỉ như vậy, rác rưởi càng nhiều chứng tỏ điều kiện sinh hoạt càng tốt, đâu giống chúng ta! ! " Á Tác nói xong còn giống như lão thành thở dài một hơi.

Vân Bạch Bạch khiên túi đi lên trên "Không phải vừa lúc sao, gần đây đồ ăn của chúng ta sung túc không ít, nhiều đồ vặt Trùng tộc chỉ dùng một nửa liền bỏ, vứt đến bãi rác này.

"
Á Tác nghe được Vân Bạch Bạch nói đau lòng nhìn hắn: "Bạch Bạch, túi có nặng hay không, nếu không làm Khắc Nhĩ Tư khiêng đi.

"

Khắc Nhĩ Tư nghe vậy rất vui sướng: "Đúng vậy Bạch Bạch, đưa tớ đi, bằng không bả vai của cậu lại bị bầm thì phải làm sao bây giờ?"
Vân Bạch Bạch từ nhỏ da trắng thịt non, nhẹ nhàng chạm vào một chút cũng có thể sưng một mảng lớn, lần trước không cẩn thận bị chú Duy Địch nhìn thấy trên vai Bạch Bạch bị mài ra một vệt đỏ, hắn cùng Á Tác thiếu chút nữa bị Duy Địch đuổi theo mổ vào trán.

Vân Bạch Bạch cự tuyệt: "Như vậy sao được, ở tinh cầu này điều trên hết cần học chính là tự mình sinh tồn, các cậu đừng cần giống Thỏ biến dị tiên sinh, thấy tớ làm gì đều muốn hỗ trợ.

"
Á Tác nghe vậy không nói chuyện nữa, chỉ là trong lòng suy nghĩ, làm gì có ấu tể hình người nào sống như thế này, Bạch Bạch chính là sinh địa phương không tốt, nếu như ở thế giới bên ngoài, chắc chắn sẽ được mọi người đặt trong lòng bàn tay mà sủng ái.

Đáng tiếc đây là Hoang Tinh, cư dân bên trong ra không được, bên ngoài tuy rằng sẽ đến, nhưng là cũng chỉ là phi thuyền vận chuyển rác rưởi mà thôi.

Mang theo con thỏ lớn quen thuộc đi vào bãi rác, tránh ở mặt sau một khối cũ nát nhìn phi thuyền vận chuyển của Trùng tộc rời đi bọn họ mới đi ra, vẫn như thường lệ, Khắc Nhĩ Tư canh gác, hắn cùng Á Tác nhanh chóng tìm kiếm xem có đồ dùng cùng đồ ăn hay không
Ngẫu nhiên bọn họ cũng sẽ tìm một ít hằng ngày đồ dùng tới bỏ thêm vào hang của Vân Bạch Bạch
"Bạch Bạch, là một cái cũ ngăn tủ!" Á Tác kinh hỉ nói.

Vân Bạch Bạch ở cách đó không xa nhanh chóng đi đến, "Làm tốt lắm Á Tác, lại tìm xem có dịch dinh dưỡng quá thời hạn hay không, gần đây tớ luôn cảm thấy ăn không đủ no.

"
Á Tác vừa nghe này còn phải! Vội vàng dùng sắc bén hai chỉ chân trước điên cuồng đào bới tìm kiếm.

Mà ở bên kia Vân Bạch Bạch xác thật là cảm thấy gần đây cơ thể càng ngày càng mỏi mệt, có đôi khi một ngủ một mạch tận hai ngày, có một lần vậy mà có thể ngủ đến mức gọi không tỉnh, dọa Duy Địch thiếu chút nữa rụng hết lông, nghiêm lệnh buộc cậu cần phải ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt, chỉ là Hoang Tinh hay thiếu đồ ăn, Vân Bạch Bạch càng ngủ càng đói, rất nhiều lần buổi tối đều đói đến tỉnh lại liền ngủ tiếp không giác.

Cậu an ủi bản thân, nhất định là chính mình khả năng sắp thành niên, yêu cầu bổ sung một ít dinh dưỡng, từ lần trước đánh bậy đánh bạ tìm được một ít dịch dinh dưỡng chuyên cung cấp Trùng tộc nhưng bị quá hạn, Vân Bạch Bạch liền cảm thấy bệnh trạng của bản thân tốt lên không ít, cho nên vài lần tới bãi rác này, nhiệm vụ hàng đầu chính là tìm dịch dinh dưỡng.

Khuôn mặt nhỏ biểu tình nghiêm túc nhưng dính đầy tro bụi, ngón tay không ngừng đào bới xuống dưới đống rác, cơ thể nóng lòng thu lấy một ít gì đó khiến cho động tác của cậu dần dần nhanh hơn, cho tới khi
"Hử?" Vân Bạch Bạch lại lần nữa duỗi tay chọt chọt vào vỏ cái vật tròn tròn kia.

"Đây là cái gì?" Dùng hết sức lực túm ra vật vừa thấy, xác thật cùng xúc cảm giống nhau viên, hơn nữa trong đó một bên là hình cong mặt màu đen, có thể là hỏng rồi, Vân Bạch Bạch trên dưới mân mê nửa ngày, cũng không thấy có phản ứng gì, để sát vào vừa thấy, chỉ có thể thấy khuôn mặt dơ dính đầy tro bụi của bản thân
"Vừa vặn trong nhà không có gương, cái này hẳn là có thể để lên trên soi.

" Nói xong liền đem cục sắt này ném vào trong túi, lại tìm nửa ngày cuối cùng cũng tìm được có một rương dịch dinh dưỡng, Vân Bạch Bạch lúc này mắt sáng rực lên, rốt cuộc tìm được đồ ăn!
"Á Tác, tớ tìm được rồi! Chúng ta đi nhanh đi, một hồi nữa trời tối gió lốc sẽ tới.

"
Á Tác ở nơi xa nghe tiếng: "Biết rồi Bạch Bạch, cậu từ từ, tới đem cái ngăn tủ cho này cậu khiêng trở về.

"
Tìm được đồ ăn giọng nói Vân Bạch Bạch vui sướng rất nhiều: "Được, có cái ngăn tủ này, tớ sẽ có nhiều chỗ để đồ vật hơn!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui