Bỏ chút muối thô, đợi cho thịt nhạn xào tới lúc ra chút mỡ, da thịt cũng dần chuyển thành màu vàng nhạt, Thẩm Vãn Tịch chậm rãi thêm nước vào nồi, dùng lửa lớn đun sôi, sau đó đậy nắp nồi rồi dùng lửa nhỏ chậm rãi hầm.
Tối qua mệt mỏi cả một đêm, sáng nay lại trọn vẹn bận việc gần hai canh giờ, Thẩm Vãn Tịch rốt cuộc mệt đến mức tựa vào tường mà ngủ.
Trong giấc mộng, nương nàng làm một nồi canh gà, ngoắc tay cười gọi nàng lại đây: “A Tịch, đến ăn canh này”.
Canh thơm nồng mùi thịt, hương vị thơm ngon.
Mới uống được một nửa, trưởng tỷ nổi giận đùng đùng chạy tới, đưa tay liền lấy canh gà trên tay nàng ném xuống đất, nước canh nóng bỏng bắn lên mu bàn tay nàng, nàng gắt gao cắn môi dưới, không để chính mình phát ra âm thanh.
“Thẩm Vãn Tịch, ngươi cho Tạ Thiệu ca ca uống cái thuốc mê gì, hắn đến cùng coi trọng điểm nào trên người ngươi hả?”Thẩm Vãn Tịch lắc đầu, trấn định giải thích: “Tỷ tỷ, ta sẽ không đoạt người của ngươi, cuộc đời này ta sẽ không gả vào Tịnh Châu”.
Thẩm Vãn Ngâm trừng mắt tức giận, nhìn nàng chằm chằm gằn từng chữ: “Ta không tin! Trừ phi, ngươi không cần gương mặt này của chính mình!”Trong mắt trưởng tỷ toàn tia máu, là sự điên cuồng nàng chưa từng gặp qua, hận không thể đem da thịt nàng từng chỗ từng chỗ cắn xé xuống dưới.
“Động thủ đi!”“Ngươi không phải không thèm để ý dung mạo sao, vậy liền chính mình động thủ a!”…Dọc theo đường núi uốn lượn mà đi, Chung Đại Thông cũng không biết Vân Hoành lấy đâu ra thể lực, hắn đã sớm mệt đến mức thở hồng hộc, nhưng bước chân người kia lại vẫn nhanh như vừa mới đi ra ngoài vậy.
Khí lực tốt như vậy, cũng không biết tiểu nương tử nhà hắn có chịu được hay không.
Hắn đột nhiên sức mạnh mười phần, đuổi theo trêu ghẹo nói: “Vân Hoành, quyển sách ta đưa cho huynh kia có học theo sao? Thế nào, tiểu nương tử có phải thích muốn chết hay không?”Mày Vân Hoành hơi nhíu, bước chân cũng theo đó ngừng lại, hắn quay đầu ra sau, giọng khàn khàn trầm xuống nói: “Nàng không thích”.
“Làm sao có thể?” Chung Đại Thông cười nói, “Cô nương nếu là thích huynh, bản thân liền chủ động tiến đến gần, đương nhiên là có chút làm bộ ngoài miệng nói không chịu, động tác lại có không biết bao nhiêu càn rỡ, cũng có chút tuổi còn trẻ da mặt mỏng, muốn ngươi chậm rãi thương nàng, quan tâm nàng”.
Da mặt mỏng sao? Phảng phất như có một chút.
Vân Hoành nhớ tới thời điểm bôi thuốc cho nàng, cả người tiểu cô nương đều nổi da gà, mặt nóng đến mức chảy mồ hôi thành giọt, sau đó nhìn đến một trang sách kia, càng là trốn vào trong ổ chăn không chịu ra.
Lúc ấy hắn chỉ lo bôi thuốc, cũng không đem chuyện đó để ở trong lòng, nghĩ lại, đó chính là xấu hổ đi.
Suy nghĩ hồi lâu, vân Hoành chậm rãi mở miệng: “Quan tâm như thế nào, ngươi chỉ cho ta đi.
”Tác giả có lời muốn nói:Nhạn béo: …?Ai muốn ăn ta?Ai muốn nhổ lông ta???Ngươi giằng co một đêm chỉ vì nhổ cái lông của ta???Nói một chút, tàng trữ buôn bán cùng ăn động vật hoang dã là hành vi sai trái đó.
Cho nên ta đem nhạn béo trong truyện đổi thành nhạn do nhà nuôi.
Tra baidu một chút, nhạn là động vật bảo vệ cấp 2 của quốc gia, nhưng ăn nhạn chính mình nuôi thì không trái pháp luật a!Cho nên mọi người không cần xoắn xuýt vì sao một người thợ săn mà ngay cả nhạn không tự mình đi bắt, lại đi mua người ta nuôi làm sính lễ, ha ha ha ha ~~.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...