Đường Tiểu Hà cảm thấy mê mang.
Trong lúc đó, bên trong nha môn của Đại lý tự.
Tống Hạc Khanh chiến đấu hăng say với đống công văn cả một ngày, nhưng sổ con vẫn chất chồng như cũ cứ như phê duyệt mãi cũng không thể hết được.
Đại lý tự là hình ngục chấp chưởng trong cả nước, các vụ án khắp nơi trên cả nước đều phải được đưa đến Đại lý tự để thẩm tra lại một lần, sau khi cấp dưới thẩm tra xong thì mới được đưa đến cho Thiếu Khanh phê duyệt, như thế mới coi như hoàn thành một quy trình.
Vốn dĩ công việc này cũng không có gì quá mệt mỏi, bởi vì có hai vị Thiếu Khanh, trên hai vị Thiếu Khanh còn có một vị đứng đầu là Chính Khanh, mọi người phân công hợp tác với nhau cùng phê duyệt sổ con, sắp xếp như thế sao có thể khiến người ta mệt chết được.
"Đại nhân, nên nghỉ ngơi một chút đi, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa thì ngài sẽ chết mất."
Hà Tiến bưng tô canh sâm trong tay, nhìn hai quầng thâm to tướng dưới mí mắt vị Thiếu Khanh đại nhân, mồ hôi trên trán túa ra ròng ròng, hắn sợ chỉ một khắc nào đó thôi người này sẽ đột tử ngay tại chỗ.
Tống Hạc Khanh dừng bút, vẻ mặt đờ đẫn, hai mắt không chớp lấy một cái, giống như bất ngờ bị đông cứng lại vậy.
Hà Tiến ngây người, vẻ mặt đưa đám nói: "Đại nhân? Đại nhân? Đại nhân đừng dọa tiểu nhân sợ mà, sao ngài không nhúc nhích gì hết vậy."
Tống Hạc Khanh bất ngờ mở miệng: "Câm miệng, bổn quan đang suy nghĩ, đừng có làm phiền ta."
Hắn nhìn chằm chằm ánh nến đang nhảy múa trước mặt, trong đầu hiện lên lí do thoái thác của Mã Đại Tráng.
"Thiếu Khanh đại nhân, tiểu nhân bị oan, là Đường Tiểu Hà vu oan cho tiểu nhân đúng không? Ngài đừng thấy tiểu tử kia nhìn có vẻ thành thật, nhưng thực ra trong lòng hắn đầy ý nghĩ xấu xa, hắn cố ý hãm hại ta, ngài không thể tin lời nói hoang đường của hắn được!"
"Thiếu Khanh đại nhân ngài ngẫm lại xem, tiểu nhân làm việc ở khách điếm Tu Duyên lâu như vậy, chưa bao giờ bất kính với chưởng quầy, hai người chúng ta không thù không oán, trước đây cũng không có quen biết, sao ta có thể ra tay sát hại nàng ta được? Ta còn phải dựa vào công việc bồi bàn này để kiếm tiền đấy."
"Thiếu Khanh đại nhân, xin ngài minh giám cho tiểu nhân!"
Thật ra sau khi nhận được manh mối mà Đường Tiểu Hà cung cấp, Tống Hạc Khanh đã suy đoán rằng mối quan hệ giữa Mã Đại Tráng và Bạch Cửu Nương không chỉ đơn giản là giữa bồi bàn và chưởng quầy, tuy nhiên những tiểu nhị khác trong khách điếm Tu Duyên vì sợ gặp rắc rồi nên khi được hỏi đều lắc đầu lia lịa, hỏi thêm nữa thì liền giả ngốc, không thể thu thập được chút manh mối hữu ích nào, cũng không thể làm gì được họ.
Tống Hạc Khanh càng suy nghĩ càng thấy đau đầu, nhưng lại không thể không suy nghĩ.
Hắn nhắm mắt, thở dài, giơ tay bóp bóp mi tâm nói: "Chuẩn bị giấy, mực để viết thư."
Hà Tiến vội vàng đi tìm giấy và bút để viết thư hộ, chuẩn bị viết thì hỏi: "Thiếu Khanh đại nhân muốn viết cho ai?"
"Thôi Quần Thanh." Một tay Tống Hạc Khanh chống má, cụp mắt xuống, toát lên vẻ biếng nhác và ung dung, trông giống như hồ ly vậy.
"Nói với hắn, nếu như trong vòng mười ngày mà hắn không tìm được manh mối, thì ta sẽ đem chuyện lúc hắn hai mươi tuổi mà còn đái dầm ra nói cho cả triều đình biết."
***
Mười ngày sau, mùng một tháng ba.
Một thớt ngựa đỏ thẫm phi nước đại vượt qua Thiên Ba Môn, phóng nhanh dọc theo đại lộ Thiên Ba, sau đó rẽ về phía đông vào đường Báo Từ, chạy thẳng tới Đại lý tự.
Trong thư phòng ở nha môn, Tống Hạc Khanh đang chán nản nhìn chén canh gà đầy dầu mỡ trước mặt, cánh cửa bất ngờ bị người ta đá văng ra.
"Nước! Nước! Nước!"
Không biết cả đoạn đường này Thôi Quần Thanh đã trải qua những gì mà cả người đầy bụi bặm tóc tai bù xù, hai sợi "tiên nhân" trước trán cũng muốn biến thành hai cái càng tôm, hai mắt đỏ ngầu, cổ họng khô khốc.
Tống Hạc Khanh bưng chén canh gà đưa qua cho hắn.
Thôi Quần Thanh nhận lấy, uống ừng ực ba hớp hết chén canh gà vào bụng, giơ tay lau miệng thở hổn hển nói: "Cái kia Mã...!Mã Đại Tráng..."
"Cứ từ từ nói." Tống Hạc Khanh nâng bút bắt đầu viết, "Hai mươi tuổi đái dầm cũng không phải là chuyện lớn gì."
"Mẹ kiếp, Tống Hạc Khanh! Món nợ này chúng ta sẽ tính sổ với nhau sau!"
Sau khi mắng xong, Thôi Quần Thanh bình tĩnh lại, nghiêm túc nói: "Mã Đại Tráng kia, đúng là người trong thôn Mã gia, trong nhà còn có mẹ già và một em gái, dựa vào làm ruộng và dệt vải sống qua ngày --"
Tống Hạc Khanh gật đầu, ghi chép lại: "Hoàn cảnh trong nhà hắn cũng khớp với những gì hắn đã nói."
"Đương nhiên là ăn khớp rồi," Thôi Quần Thanh nói.
"Bởi vì trọng điểm không phải ở trên người hắn, mà là ở trên người Bạch Cửu Nương!"
"Bạch Cửu Nương?" Tống Hạc Khanh nhíu mày.
Thôi Quần Thanh kích động nói: "Ngươi đoán coi Bạch Cửu Nương họ gì?"
Vẻ mặt Tống Hạc Khanh như kẻ ngốc, thăm dò hỏi: "Họ Bạch?"
"Sai! Bạch là họ của chồng nàng ta, sau khi lập gia đình nàng ta liền sửa lại hộ tịch, quê quán vốn không phải là chỗ đó.
Trên thực tế nàng ta cũng họ Mã, cùng sinh ra ở thôn Mã gia với Mã Đại Tráng, hai người họ là thanh mai trúc mã lớn lên với nhau từ nhỏ, đến khi trưởng thành còn tự định chung thân!"
"Nhưng cha mẹ hai bên không đồng ý, cha mẹ Bạch Cửu Nương sợ con gái làm ra chuyện hồ đồ nên đã nhanh chóng tìm cho nàng ta một mối hôn sự rồi gả nàng ta đi xa.
Nhưng gả ra ngoài chưa tới hai năm thì chồng nàng ta bị bệnh mà chết, nhà chồng nàng ta cho rằng nàng ta khắc chồng, cho nàng ta chút tiền rồi đuổi nàng ta ra khỏi nhà.
Nàng ta cầm tiền ra đi, nhưng cũng không quay về nhà mẹ đẻ, từ đó về sau không có tin tức gì, không có ai biết nàng ta đã đi đâu."
"Mã Đại Tráng nghe được chuyện này, trong lòng vốn đã nhớ mong nàng ta, hơn nữa lo lắng cho nàng ta là một nữ tử mà phiêu bạt bên ngoài, liền bỏ lại mẹ già và em gái, đi khắp nơi tìm kiếm nàng ta."
Chuyện phía sau mọi người đều đã biết, Bạch Cửu Nương rời xa quê hương, cầm bạc đến kinh thành mở khách điếm, cuối cùng Mã Đại Tráng cũng tìm được nàng ta, ở lại trong khách điếm làm bồi bàn.
Tống Hạc Khanh híp mắt lại, nghĩ đến câu nói kia của Mã Đại Tráng "Hai người chúng ta không thù không oán, trước đó không có quen biết", chỉ cảm thấy nực cười.
Hay cho một câu không có quen biết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...