Vẻ mặt Đường Tiểu Hà sửng sốt, mơ hồ cảm thấy mọi chuyện không ổn, lắp bắp nói: "Thảo...!Lời nói của thảo dân đều là thật ạ."
"Ngươi nói láo! Rõ ràng là ngươi đang đùa giỡn bản chủ bộ!"
Đường Tiểu Hà luống cuống tay chân, gấp đến độ bật khóc: "Không phải, chủ bộ đại nhân, ta không có đùa giỡn ngài, ta thừa nhận lúc đó ta thực sự đói bụng, nhưng trời cũng đã quá muộn rồi, có câu nói nam nữ thụ thụ bất thân, ta lại để cho Cửu Nương tỷ...!A không phải, ta làm sao có thể để cho Bạch chưởng quỹ vào phòng ta được, đó chẳng phải là làm tổn hại đến thanh danh của nàng ấy sao?"
"Nhưng theo như lời khai của những người khác, Bạch Cửu Nương thường xuyên đến phòng bếp liếc mắt đưa tình với ngươi, ngươi cũng chưa bao giờ né tránh, thậm chí còn cười cười nói nói với nàng ta, khi đó sao ngươi không chú trọng nam nữ thụ thụ bất thân?"
Đường Tiểu Hà không nhịn được gào thét trong lòng: "Bởi vì ta vốn là nữ tử đó!"
Nàng hoang mang tuyệt vọng, quay người bắt lấy cánh tay của Mã Đại Tráng bên cạnh, cuống cuồng nói: "Mã đại ca, huynh hãy làm chứng cho ta, ta với Bạch chưởng quỹ trong sạch, giữa ta và nàng ấy thật sự không có gì cả!"
Mã Đại Tráng ra vẻ sợ hãi, ngước mắt nhìn Đường Tiểu Hà, ánh mắt bỗng nhiên trở nên cổ quái, lẩm bẩm nói: "Ta đã sớm bảo ngươi tránh xa chưởng quỹ một chút mà ngươi không nghe..."
Đường Tiểu Hà suy sụp, giọng nói đã nghẹn ngào vì khóc: "Không phải như thế! Mã đại ca ngươi đang nói cái gì vậy!"
Lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng thông truyền cao vút của sai nha: "Thiếu Khanh đại nhân đến!"
Vương Tài liền vội vàng đứng lên đón, bước nhanh tới hành lễ: "Thuộc hạ bái kiến Thiếu Khanh đại nhân."
Tống Hạc Khanh quét mắt nhìn tình cảnh trên công đường, đi về phía bàn xử án, hỏi: "Thẩm vấn thế nào rồi?"
Vương Tài đi theo sau hồi bẩm: "Tiểu nhị tạp dịch của khách điếm, cộng thêm khách ở trọ, tổng cộng mười ba người, đã thẩm vấn toàn bộ, cơ bản đều có người làm chứng và lời khai rõ ràng.
Chỉ có một người tên là Đường Tiểu Hà, lời khai trước sau mâu thuẫn không đồng nhất, nói chuyện không hợp lý, thuộc hạ đang thẩm vấn lại."
Tống Hạc Khanh nghe vậy chân mày liền giựt giựt.
Lại là Đường Tiểu Hà.
Hắn đi đến phía sau bàn xử án ngồi xuống, ánh mắt quét qua những cái đầu đen xì đang quỳ dưới công đường, bỗng nhiên cảm thấy cơn đau đầu quen thuộc xuất hiện, liền giơ tay trái lên nhéo mi tâm, tay phải thì tùy ý đặt trên giá đỡ bằng ngọc màu xanh trúc.
Dưới ống tay áo màu đỏ, có thể thấy được những ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng, làn da trắng ngần như ngọc bích, sạch sẽ không tì vết.
Sau khi xoa mi tâm, Tống Hạc Khanh hạ tay xuống, ánh mắt một lần nữa rơi xuống những người đang quỳ dưới đất, rồi cất tiếng hỏi: "Đường Tiểu Hà đâu."
Trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói giống như tiếng búa tạ nặng nề giáng thẳng vào trong lòng Đường Tiểu Hà, khiến cả người nàng run lên bần bật.
Thế cho nên nàng hoàn toàn không có tâm trạng để ý rằng giọng nói của vị đại quan tứ phẩm triều đình này trẻ hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của nàng.
"Thảo, thảo dân ở đây." Đường Tiểu Hà run run nói.
Giọng nói làm nàng sợ hãi kia lại vang lên trên đỉnh đầu -- "Ngẩng đầu lên."
Đường Tiểu Hà vô thức cắn chặt răng, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Theo tầm mắt nhìn lên trên, chiếc cẩm bào màu đỏ dần dần hiện ra trước mắt nàng, cực kỳ giống với màu máu đỏ tươi đầy trên mặt đất mà nàng nhìn thấy đêm qua, vô cùng chói mắt khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.
"A!"
Đường Tiểu Hà hoảng sợ hét lên một tiếng, thậm chí còn không kịp nhìn rõ khuôn mặt người ngồi trên cao kia đã vội vàng cụp mắt xuống, hai hàng nước mắt trào ra như mưa, nước mắt tí tách rơi xuống.
Tống Hạc Khanh nhìn xuống dưới, chỉ thấy "thiếu niên" đang quỳ rạp dưới đất có làn da trắng muốt, ngũ quan thanh tú, nét mặt ngây thơ, vẻ mặt sợ hãi không thể kìm nén, giống như một chú chim cút, hoàn toàn không có vẻ lọc lõi, giảo hoạt như trong dự đoán.
Nhất thời hắn cảm thấy nghi ngờ, nghĩ đến việc từ lúc nhậm chức ở Đại lý tự đến nay, mặc dù thời gian chưa lâu, nhưng đã xử lý nhiều vụ án, đích thân thẩm vấn phạm nhân không có một trăm thì cũng có tám mươi, cũng có nghiên cứu khá nhiều về tướng mạo, một người có tâm tư bất chính hay không, cơ bản hắn có thể liếc mắt một cái là nhìn ra.
Đường Tiểu Hà này bất luận là nhìn như thế nào đi chăng nữa, cũng chỉ là một thằng nhóc bình thường, thuộc kiểu nhát gan dễ bị dọa sợ, không giống như kẻ gian trá mánh lới.
Tống Hạc Khanh suy nghĩ một chút, nghiêm giọng hỏi: "Đường Tiểu Hà, bổn quan hỏi ngươi, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi."
Đường Tiểu Hà chỉ cảm thấy như có một tòa núi lớn đè nặng trên đỉnh đầu, hai tai đều ong ong, không kìm được run rẩy trả lời: "Bẩm đại nhân, tuổi mụ của thảo dân là 17."
Vậy chính là chỉ mới có 16.
Tống Hạc Khanh nhíu mày: "Tuổi ngươi còn nhỏ như thế, tài nấu nướng là ai dạy?"
Đường Tiểu Hà nuốt nước bọt, khẩn trương đến nỗi nói không rõ ràng: "Là tổ mẫu thảo dân, từ khi còn trẻ bà đã luyện được tài nghệ nấu ăn tuyệt đỉnh, món nào cũng có thể nấu được.
Đáng tiếc quán rượu không thuê nữ tử, cho nên cả đời bà cũng chỉ có thể loay hoay trong phòng bếp nhà mình, ta kế thừa tài nghệ nấu nướng của tổ mẫu, không muốn cũng chôn vùi như bà nên liền tới kinh thành, muốn tạo dựng một con đường riêng."
Tống Hạc Khanh nghe ra giọng nói của nàng tuy nhỏ nhưng cách nói chuyện lại rất có trật tự, càng xua tan đi nghi ngờ trong lòng, cúi đầu tiếp tục lật xem lời khai của những người khác nói: "Bổn quan biết rồi."
Đường Tiểu Hà thở phào nhẹ nhõm, cơ thể suýt chút nữa ngã rạp xuống đất.
Vừa thả lỏng cảnh giác, giọng nói kia lại vang lên trên đỉnh đầu, chỉ có điều lần này không phải gọi tên nàng, mà gọi Mã Đại Tráng.
"Mã Đại Tráng, bổn quan hỏi ngươi, từ giờ Tý đến giờ Tý canh ba đêm qua, ngươi có từng nghe thấy tiếng động lạ nào phát ra từ phòng bếp không? Ví dụ như tiếng cãi vã tiếng đánh nhau."
Ánh mắt Mã Đại Tráng lảng tránh, nói chuyện úp úp mở mở không rõ ràng: "Thảo dân...!Đêm qua thảo dân ngủ say, không nghe thấy gì cả, sau đó bị đánh thức thì chạy tới, nhìn thấy, nhìn thấy những thứ đó..." Giống như vô thức, hắn ta chà xát hai tay lên quần áo, muốn lau đi những vết máu đã khô từ lâu trên đó.
Trên người hắn ta và Đường Tiểu Hà đều dính đầy máu, trên tay trên giày đều là máu, đây là minh chứng cho thấy họ đã xông vào hiện trường vụ án.
Ánh mắt Tống Hạc Khanh di chuyển từ trên mặt Mã Đại Tráng xuống người hắn ta, ánh mắt nhìn chăm chú trong chốc lát rồi trầm giọng nói ra một câu: "Khi ngủ ngươi không cởi quần áo ra à?"
Bình thường khi ngủ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, có lẽ người ta sẽ tỉnh lại và chạy tới xem tình hình trước tiên mới đúng, thậm chí cũng chưa chắc đã kịp mang giày, nhưng Mã Đại Tráng này lại quần áo chỉnh tề từ trong ra ngoài, không giống như Đường Tiểu Hà, trên người chỉ mặc mỗi bộ trung y dính đầy máu.
"Bẩm, bẩm đại nhân," ánh mắt Mã Đại Tráng bỗng nhiên né tránh, "Thảo dân bận rộn cả một ngày, ban đêm mệt mỏi quá nên có thói quen mặc nguyên quần áo để ngủ."
Tống Hạc Khanh gật đầu, híp mắt lại, lại nhìn chăm chú Mã Đại Tráng một lúc, rồi mới quay đi.
Sau đó lại hỏi thêm mấy người nữa, tương đương với thẩm vấn lại một lần nữa.
Thấm vấn xong hết, nên thả thì thả, nên nhốt thì nhốt, tất cả đều phải chờ đến khi tra ra manh mối mới có thể định đoạt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...