9.
Nhất thời tình cảnh lúc này cứng đờ.
Nhưng căn cứ vào phản ứng của bọn hắn, kết hợp với kinh nghiệm xem vô số thoại bản của ta.
Chắc hẳn họ đã yêu ta ngay từ cái nhìn đầu tiên!
Thế là, ta khẽ hất tóc: "Nhìn cái gì vậy? Chưa từng mấy mỹ nữ trai tinh biến hình hay sao?"
Tiểu tử.
Mê hoặc chết các ngươi.
Khóe miệng Tư Đồ Cảnh giật một cái, đáy mắt viết "Trong lúc nguy cấp thế này mà ngươi làm cái gì?"
Sau đó, y thấy thái độ của Sở Việt với Cơ Hành hơi thả lỏng, lập tức tiếp tục giải cứu ta:
"Trong sách thuốc viết, con trai tinh Nam Hải sau khi hóa thành hình người thì nội đan dung nhập máu thịt, khó mà tách rời.
Nếu như cưỡng ép lấy ra chỉ có thể lột da rít xương để tinh luyện.
Đối với một sinh linh nhỏ bé thì đây là một chuyện thê thảm vô nhân đạo.
Các sư huynh, các huynh thực sự có thể nhẫn tâm sao?!"
Ánh mắt Sở Việt nhìn ta rất lâu.
Mặt nạ dịu dàng kia hình như biến mất rồi, chỉ còn lại khuôn mặt sâu không lường được.
"Sư đệ, những thứ này ta cũng đã sớm biết."
"Vậy thì...!bỏ qua cho tiểu trai tinh này?"
10.
Sau đêm đó.
Con trai lớn Nam Hải trong hậu viện chưởng môn không cánh mà bay, mà trong sân Tư Đồ Cảnh lại có thêm một nha hoàn tên Nam Châu.
Đúng ta.
Ta vẫn chưa đi được.
Sở Việt với Cơ Hành lựa chọn lùi một bước.
Trước để ta lại ở Tiêu Dao Tông, nói là đợi bọn hắn tìm được cách vẹn cả đôi đường rồi nói tiếp.
Trên thế gian này nào có cách vẹn cả đôi đường.
Không phải là muốn hi sinh tiểu trai tinh đáng thương này để cứu nữ tử trong lòng bọn hắn sao!
Trong lòng ta thật đắng!
Tại sao tình vừa đậu đã là ba người.
Tại sao ba nam nhân không một ai tốt.
Hu hu hu.
Ta chỉ là một đứa be ba trăm tuổi thôi.
Ta vừa khóc, vừa đập đồ vật trang trí trong nhà Tư Đồ Cảnh.
Lại còn để ta làm nha hoàn.
Nói thế nào thì ở Bất Dạ Thành ta cũng là tiểu đoàn sủng được mọi người yêu thích nhất, sẽ không phải chịu oan ức như vậy.
Ngoài cửa, bọn nha hoàn đều chỉ chỉ trỏ trọ ta.
"Vừa mới tới đã xảy ra chuyện gì? Khóc tang à?"
"Ta thấy hôm qua nàng ngủ trong phòng của công tử đấy, mới được sủng mà làm trời làm đất, tưởng là lớn lên xinh đẹp thì không bị thất sủng sao?"
"Đúng vậy, đúng vậy.
Sớm muộn nàng ta cũng sẽ gặp xui xẻo, trong lòng Tam công tử chỉ có Nhu Nhi cô nương."
...
Nghe thấy các nàng bàn luận.
Ta khóc lớn hơn.
Hừ.
Ầm ĩ chết các ngươi.
Lúc này, đột nhiên bên ngoài có tiếng động.
Hóa ra là Tư Đồ Cảnh quay về.
"Tiểu trai tinh đừng khóc, coi như nước mắt của ngươi không biến thành trân châu thì cũng không thể lãng phí như vậy?"
"Chàng chê ta ầm ĩ sao? Chê ta ầm ĩ sao còn trói ta đến Tiêu Dao Tông! Chết tiệt, chàng đều biết hết!"
"Được được được, cô nãi nãi, ta sợ ngươi nhất, giày vò lâu như vậy hẳn là mệt muốn chết rồi, nếu không thì đi nghỉ ngơi trước một lát? Ngươi xem, phòng của ta sắp bị ngươi lật đổ rồi."
Thiếu niên bất đắc dĩ nhìn ta.
"Ta không vui, người trong viện ngươi không thích ta!"
"Ta sẽ đổi các nàng đi."
"Ngươi thế mà để đường đường một tiên tử trai tinh làm nha hoàn, ngươi có âm mưu!"
"Đây chỉ là kế tạm thời, người không cần lo lắng."
"Không được, ta không vui, tại sao ta yêu các chàng như vậy mà một chút các chàng cũng không đáp lại ta!"
"Chuyện này...!Tình yêu không cách nào miễn cưỡng."
"Vậy chuyện các chằng muốn hại ta thì nên nói như nào? Không yêu xin đừng tổn thương, vậy cũng không hiểu sao!"
"...Xin lỗi, là chúng ta có lỗi trước."
"Hừ, coi như ngươi tự biết mình.
Vậy ta muốn chàng dẫn ta ra ngoài chơi."
Tư Đồ Cảnh khó xử nhìn ta:
"Chuyện này sợ rằng không ổn, bây giờ sư phụ ở nhà chính phái người tìm tung tích của ngươi, vẫn là ở trong sân của ta tương đối an toàn."
Hai tay ta chống nạnh, mặt mũi kinh thường:
"Vậy thì có gì mà sợ? Bây giờ ta đã hóa thành hình người, lão vô sỉ kia cũng không nhận ra ta!"
Ta hành hạ Tư Đồ Cảnh rất lâu, cuối cùng y bất đắc dĩ đồng ý.
Đúng là, trên đời không có nam nhân nào có thể từ chối được tiểu trai tinh xinh đẹp như ta.
11.
Phong cảnh Tiêu Dao Tông rất đẹp.
Ta nghênh ngang đi sau Tư Đồ Cảnh, giống như đi dạo vườn hoa sau nhà.
"Này, tiểu phu quân, chàng chờ ra chút!"
Y nhìn bốn phía, tức giận trừng ta: "Ở đây không cho phép gọi ta như vậy."
Trong lòng ta cảm thấy chua xót: "Có phải ngươi sợ Nhu Nhi cô nương hiểu làm không?!"
"Ta chỉ là cảm thấy không hợp lễ nghĩa." Y mạnh miệng.
Cái gì mà không hợp lễ nghĩa?!
Giữa phu thê có cái gì mà không thể?
Ta tức giận nắm tay y.
"Ngươi ngươi ngươi..." Y không thể tin được nhìn ta.
"Quên Nhu Nhi cô nương, Ngạnh Nhi cô nương đi.
Chàng có ta không phải được rồi sao?"
Mặt thiếu niên như lửa: "Ngươi làm cái gì vậy? Ta có quan hệ với ngươi lúc nào?!"
Ta thâm trầm nhìn hắn: "Chàng sờ trân châu của ta thì phải phụ trách ta, là phu quân của ta!"
"Ngươi ngươi ngươi...!không nói đạo lý."
Y sắp bị ta chọc giận đến ngất.
Ta lại trừng mắt đứng đấy nhắc nhở: "Ở Bất Dạ Thành chàng đã đồng ý làm phu quân của ta, sao lại không giữ lời!"
Thiếu niên giống như bị ta nắm lấy sinh mệnh, sắc mặt trắng bệch, cuối cùng cũng không hất tay ta ra.
12.
Hải công chưa là người ta sùng bái nhất, nàng ấy từng nói với ta, không có nam nhân nào từ chối ôm mỹ nữ.
Đối với chuyện này ta tin tưởng không nghi ngờ.
Ngày tốt cảnh đẹp, phu quân ở bên.
Thời cơ tốt!
Thế là ta đột nhiên "trượt chân một cái", bổ nhào để Tư Đồ Cảnh ôm ta.
Ta vừa ngã lên người hắn, vừa chôn mặt vào cổ y.
Quả nhiên nghe thấy nhịp tim và hô hấp rối loạn của y.
Thấy y sững sờ, ta lại chợt xích lại gần y.
Môi dán lên gò má của y: "Tiểu phu quân, ta có đẹp không?"
"Ngươi ngươi ngươi...!Rốt cuộc ngươi là trai tinh hay là hô ly tinh!"
Y dùng lực đẩy ta ra, hốt hoảng không dám nhìn ta.
Sau đó.
Ta cười híp mắt lần nữa nắm lấy tay y, y cũng không chống cự nữa.
Ta liền nói đi, không nam nhân nào tiểu trai tinh ta không chinh phục được..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...