Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Hai tay Tiêu Kỳ Nhiên đút vào trong túi, ngón tay thon dài hơi dùng sức, mặt ngoài lại nhìn không ra bất kỳ gợn sóng nào, giọng nói lanh lảnh: “Dư tổng vừa ký tên, gần như có thể kết thúc rồi.”

Giang Nguyệt đờ đẫn gật đầu, cả người đều giống như mất hồn, nhấc chân định đi ra ngoài, lại bị một bàn tay to lớn của người đàn ông ngăn lại.

“Đem cái bộ dáng như quỷ này đi ra ngoài hả?” Giọng nói của người đàn ông không vui, ngón tay cái đặt lên môi cô:

“Soi gương nhìn lại bộ dáng của cô bây giờ đi.”

Giang Nguyệt nghe lời ngẩng đầu, nhìn thấy đầu tóc cô rối bời, hai mắt đỏ hoe, vết son vừa mới tô thêm cũng đã phai màu, khóe miệng nhếch nhác.

Nhưng cô không có tâm trạng để sửa sang lại.

Đôi mắt Tiêu Kỳ Nhiên nặng nề, không quan tâm gì nữa mà lấy son môi từ trong túi của cô ra.

Giọng nói của anh kiên định, yết hầu hơi lên xuống, nhìn không ra tâm tình dao động gì:


“Đừng làm tôi mất mặt.”

Tiêu Kỳ Nhiên nắm cằm cô, dùng khăn giấy lau đi phần son đã lem, sau đó chậm rãi tô son lên môi Giang Nguyệt. Cho đến khi lớp son trở nên căng mọng và quyến rũ trở lại.

Nhìn đôi môi gần trong gang tấc, Tiêu Kỳ Nhiên có chút khó kiểm soát được sự bình tĩnh của mình.

Hắn buông tay ra, nhưng thân hình lại từng chút, từng chút tới gần.

“Tiêu Kỳ Nhiên, anh muốn làm gì?”

Giang Nguyệt đột nhiên căng thẳng, hai mắt trợn to. Loại bầu không khí này nàng quá quen thuộc, còn chưa kịp nói thêm lời nào, môi của anh đã sắp chạm đến môi cô…

"Aaaaaa!"

Đột nhiên, bên ngoài toilet phát ra một tiếng thét chói tai của phụ nữ. Giang Nguyệt có thể nghe thấy rõ ràng đó là tiếng của Tần Di Di.


Sự mập mờ trong mắt Tiêu Kỳ Nhiên lập tức trở nên thanh tỉnh, không chút do dự đứng dậy, chạy về phía phòng riêng khi nãy.

Giang Nguyệt vẫn đứng tại chỗ.

Cô mờ mịt ngẩng đầu lên, chờ ý thức được đã xảy ra chuyện gì, cô mới lấy lại tinh thần, cũng chạy theo.

Trong phòng riêng, Tần Di Di quần áo xộc xệch ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm chặt lấy mình, hai mắt đỏ hoe, giờ phút này đang khóc không ngừng.

Tiêu Kỳ Nhiên ôm chặt lấy cô, áp sát bên tai cô dịu dàng dỗ dành.

Ở phía đối diện là Dư Quảng Bình đã bị đập một chai rượu lên người.

"Mẹ kiếp, con đĩ chó thối, dám mắng tao, lại còn dám đánh trả?"

Dư Quảng Bình ôm đầu, ngã trên mặt đất lăn lộn kêu lên: “Mày xong rồi… xong rồi. Tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày!”

Một cảnh tượng như vậy, cho dù là một kẻ ngốc cũng biết đã xảy ra chuyện gì, đoán là vừa rồi Dư Quảng Bình thừa dịp Tiêu Kỳ Nhiên không có ở đây, xuống tay với Tần Di Di. Nhưng Tiêu Kỳ Nhiên đã chạy đến kịp nên không có gì ngoài ý muốn xảy ra.

“Giang Nguyệt, cô còn đứng ngây ra đó làm gì?” Tiêu Kỳ Nhiên ôm Tần Di Di vào lòng, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng:

“Mau gọi xe cứu thương đi, đừng để tôi lặp lại lần thứ hai.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận