Thấy Thịnh Cảnh Tây hồi lâu không trả lời, Giang Nguyệt cười nói: “Nếu biết điều này sẽ khơi dậy dã tâm của anh, em đã sớm đồng ý việc…”
Thịnh Cảnh Tây đột nhiên nói: “Lúc mẹ rời đi, anh còn rất nhỏ, chưa hiểu chuyện gì cả, thật sự không thể bảo vệ được mẹ. Nhưng bây giờ thì đã khác rồi. Anh muốn trở nên mạnh mẽ hơn để bảo vệ em gái mình.”
“Anh muốn bảo vệ em!”
Khi Giang Nguyệt vùi mặt vào vai Thịnh Cảnh Tây, anh ta còn có chút bất ngờ không kịp đề phòng.
Advertisement
Nghe được tiếng nức nở ẩn nhẫn trong ngực, anh ta mới bật cười: “Em khóc cái gì, anh cũng đâu bắt nạt em.”
“Không, em chỉ... Em chỉ là...”
Cô đã quen với việc một mình, nhưng bây giờ cô thực sự đã có gia đình.
“Được rồi, anh hiểu hết.”
Ngay lúc Giang Nguyệt đắm chìm trong sự cảm động, Thịnh Cảnh Tây nhẹ nhàng vỗ lưng cô, giọng điệu có chút tự luyến:
“Đừng mê luyến anh trai, anh trai em chỉ là một truyền thuyết mà thôi.”
Giang Nguyệt:...
Không biết tại sao, cô đột nhiên không còn cảm động nữa.
…
Từ trước đến nay, dư luận trên mạng luôn là một cơn gió, tin tức mới xuất hiện không ngừng, cái sau nổi hơn cái trước, nhiệt độ giảm xuống, sự chú ý của công chúng bắt đầu dần dần rời khỏi Giang Nguyệt.
Các tay săn ảnh ngồi xổm dưới chung cư trước đó cũng giải tán, Giang Nguyệt cuối cùng cũng có thể thuận lợi trở về đoàn tụ với chị Trần, Tĩnh Nghi và Tiểu Diệp.
Đã lâu không gặp, mấy người họ vừa gặp đã ôm nhau thắm thiết, rất phấn khích và hạnh phúc.
Nếu như nói gia đình Thịnh Sóc Thành là người nhà chung huyết thống của cô, vậy thì ba người này là gia đình mà sau này cô xác định.
Tất cả đều quan trọng như nhau.
Chị Trần thấy mấy cô gái nhỏ náo nhiệt thì mỉm cười đi pha trà rồi bưng đến bàn, rót cho mỗi người một chén. . Đọc 𝘵hêm nhiề𝘶 𝘵𝒓𝘶𝔂ện ở ~ TRÙ MTRUYỆ𝙽.Ⅴ𝙽 ~
Từ lúc Giang Nguyệt bước vào cửa, ngồi xuống ghế sô pha, miệng Tiểu Diệp vẫn hoạt động không ngừng, cô ấy đang mắng những tay săn ảnh ở dưới lầu lúc trước.
Biết được chuyện Ứng Thừa Kỳ ám chỉ Giang Nguyệt lấy bệnh tâm lý ra chơi bài tình cảm, cô ấy lại mắng anh ta là đạo diễn vô lương tâm, không có tính nghệ thuật, không có số mệnh thành công lớn.
Giang Nguyệt cười cong lưng: “Tiểu Diệp, sớm biết vậy chị nên dẫn em đi Bắc Thành.”
“Đúng vậy, nếu em ở đó thì chắc chắn sẽ mắng anh ta như tát nước, ai trên ai dưới, ai mang đến tiền tài và nhiệt độ cho bộ phim của anh ta, trong lòng anh ta không rõ sao?”
Chị Trần bận rộn xong cũng ngồi trên ghế sô pha.
Nghe họ nhắc tới chuyện tuyên truyền phim, chị Trần tự nhiên tiếp lời: “Đúng rồi Nguyệt Nguyệt, chị còn chưa kịp nói với em.”
“Hai ngày trước, Tiêu tổng gọi điện thoại cho chị.”
Giang Nguyệt sững sờ trong giây lát: “Anh ấy tìm chị có chuyện gì?”
Chị Trần: “Anh ta nói có kế hoạch quảng bá tiếp theo cho bộ phim “Tú Nương” và công việc vận hành tuyên truyền sau này không còn do đạo diễn Ứng Thừa Kỳ quyết định, mà giao cho chị toàn quyền phụ trách.”
Lúc chị Trần nhận được thông báo này còn cảm thấy rất bất ngờ, nhưng liên kết với chuyện Giang Nguyệt vừa nói, đại khái cô ấy có thể hiểu được dụng ý của Tiêu Kỳ Nhiên.
Có lẽ là do Giang Nguyệt bị đoàn phim đối xử bất công, Tiêu Kỳ Nhiên sợ sau này cô lại chịu ủy khuất và bị gây khó dễ nên mới giao công việc này cho một người nghĩ cho cô, làm việc chu toàn.
Tiêu Kỳ Nhiên làm việc này cực kỳ khiêm tốn, nếu chị Trần không nhắc tới thì ngay cả bản thân Giang Nguyệt cũng không biết.
Thấy cô im lặng không nói lời nào, chị Trần cười nói: “Vì chuyện này, mấy ngày nay chị rất bận rộn, em ở nhà để Tiểu Diệp và Tĩnh Nghi chăm sóc, có chuyện gì chị liên lạc qua điện thoại là được.”
Giang Nguyệt cảm kích nói: “Vất vả rồi, chị Trần.”
“Đều là người nhà, nói những thứ này làm gì? Không có gì mà vất vả hay không, vì em, tất cả đều đáng giá.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...