Đầu óc Giang Nguyệt hoàn toàn ngừng hoạt động, im lặng ngồi lại trước bàn, lấy nhiệt kế ra đo.
36,5 °C, là nhiệt độ bình thường.
Thật sự rất kỳ lạ, rõ ràng đã hết sốt, nhưng tại sao cô vẫn thấy chóng mặt, chân mềm nhũn?
Trước khi Tiêu Kỳ Nhiên xuất hiện, Giang Nguyệt cảm thấy cả ngày mình đều xám xịt. Nhưng bây giờ, mưa bên ngoài vẫn chưa ngừng, nhưng cô lại cảm thấy mây đen dường như đã tan đi rất nhiều.
Như thể một góc bầu trời tối tăm đã được mở ra và ánh sáng tràn vào.
Mưa kéo dài liên tục suốt đêm và bắt đầu tạnh lúc bình minh.
…
Ngày hôm sau.
Giang Nguyệt mở mắt, đi lấy điện thoại, liếc nhìn thời gian, trước tiên gửi cho Thịnh Cảnh Tây danh sách nguyên liệu cần dùng, bảo anh ta đến trước mười một giờ.
Đối phương trong điện thoại cằn nhằn một lúc lâu, nói rằng một bữa ăn sao lại cần nhiều nguyên liệu như vậy.
Advertisement
Giang Nguyệt không để ý tới hắn, sau khi gửi tin nhắn xong thì xoay người mở hộp thoại với Tiêu Kỳ Nhiên.
Ban đầu cô muốn hỏi khi nào anh sẽ tới, nhưng trước khi gửi tin nhắn đi, trên màn hình lại hiển thị dòng chữ: [Đang nhập]
Ngay sau đó, bên kia đã gửi tin nhắn trước.
[Tiêu Kỳ Nhiên: Dậy rồi à?]
Giang Nguyệt đành phải âm thầm xóa tin nhắn mới gõ, đáp lại: "Dậy rồi".
[Tiêu Kỳ Nhiên: Tôi nên đến đó lúc mấy giờ?]
Giang Nguyệt suy nghĩ một chút, nhận ra dù sao anh cũng chỉ tới đây ăn cơm, cũng không mong đợi anh làm gì, liền trả lời:
[Mấy giờ cũng được.]
Bên kia nhanh chóng trả lời.
[Tiêu Kỳ Nhiên: Bây giờ đến được không?]
Bây giờ?
Giang Nguyệt có linh cảm, vội vàng xuống giường, xỏ dép chạy tới cửa sổ…
Bên ngoài bức tường biệt thự, một chiếc Maybach dài màu đen đang đậu.
Cô bối rối gãi tóc, cúi đầu nhìn điện thoại, đối phương đã gọi đến.
"Chào buổi sáng."
Mặc dù trong lòng đã có linh cảm, nhưng khi cô thực sự nghe thấy giọng nói của người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại, cô vẫn rất kích động.
"... Chào, chào buổi sáng." Cô vô vớ cảm thấy khó chịu: "Anh đã đến cửa rồi à?"
“Ừ.” Khóe môi đối phương hình như nhếch lên, có vẻ tâm tình rất tốt: “Có phải quá sớm không?”
"...Hơi hơi."
Giang Nguyệt nói xong, trong lòng có một phỏng đoán mờ nhạt, có lẽ đêm qua anh không rời đi, cả đêm ở ngoài cửa.
Suy đoán này được xác định là sai khi cô mở cửa đón anh vào.
Vì anh đã thay quần áo.
Không còn là bộ vest công sở như ngày hôm qua nữa mà là một chiếc áo len trắng và quần kaki trông rất giản dị.
May là anh không ở bên ngoài cả đêm.
Tiêu Kỳ Nhiên thay giày ở hành lang và lịch sự ngồi trên ghế sofa, ra hiệu rằng cô có thể làm việc của mình và không cần lo lắng về anh.
Thật ra cũng không có gì phải lo lắng.
Ngoài Giang Nguyệt ra, chỉ có anh là người quen thuộc nhất với căn biệt thự này.
Nhưng vì phép lịch sự, Giang Nguyệt rót cho anh một ly nước rồi mới vào phòng tắm tắm rửa. Nghĩ tới lát nữa phải nấu ăn nên cô buộc tóc thành đuôi ngựa gọn gàng.
Khi bước ra, người đàn ông đang nhắm mắt dựa vào ghế sofa, chỉ mở mí mắt nhìn cô khi nghe thấy tiếng động.
"Ngủ không ngon sao?" Giang Nguyệt nhìn dáng vẻ hơi lười biếng của anh, thuận miệng hỏi.
Tiêu Kỳ Nhiên ngồi thẳng dậy, uống một ngụm nước trên bàn: “Ừ, trên xe ngủ không ngon.”
"... Anh thực sự đã ở ngoài cả đêm qua?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...