Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

“Em cũng có thể làm được, không cần nhờ đến chị Giang Nguyệt đâu.” Cô nàng càng nói thanh âm càng nhỏ, ủy khuất vô cùng.

Tiêu Kỳ Nhiên vừa lái xe, vừa nâng mắt nhìn cô một cái.

Nhận thấy trong trong Tần Di Di đang có lấn cấn, thần sắc anh không thay đổi, giọng điệu nhàn nhạt: “Di Di là partner đi cùng tôi, còn cô ấy là nhân viên. So với cô ấy làm cái gì?”

Một câu nói, làm cho mấy người trong xe đều trầm mặc vài giây.

Tần Di Di vốn dĩ có chút buồn bực, lập tức trở nên vui vẻ, ánh mắt sáng ngời:

“Là vậy ạ? Vậy thì em sẽ không làm phiền chị Giang Nguyệt làm việc nữa.”

Từ “partner” rất mơ hồ, Tần Di Di tự động dịch nó sang là "bạn gái".

Bởi vì cô là bạn gái, cho nên chỉ cần ngồi bên cạnh Tiêu Kỳ Nhiên là được rồi. Mà Giang Nguyệt chỉ là nhân viên của Giang San, vì vậy phải chịu trách nhiệm cho công việc khô khan không thú vị này.

“Chị Giang Nguyệt phải cố lên nha, nhất định phải đàm phán thành công lần hợp tác này nhé!” Tần Di Di quay đầu lại, ngữ khí tràn đầy khích lệ.


Giang Nguyệt không nói gì, chỉ nhìn Tiết An: “Trợ lý Tiết, còn gì cần bổ sung không?”

Tiết An cũng phản ứng lại, gật gật đầu: "Còn có vấn đề này..."

Thấy mình bị phớt lờ, Tần Di Di không hề khó chịu mà còn cảm thấy rất sảng khoái. Cảm giác khiến Giang Nguyệt đau khổ trước mặt mình thực sự là một niềm vui khó tả.

Đột nhiên xe bị va chạm mạnh, Giang Nguyệt mất thăng bằng ngã về phía Tiết An, Tiết An vội đỡ lấy cô: "Chị Giang Nguyệt không sao chứ?"

“Không sao, cảm ơn cậu.” Giang Nguyệt ngồi thẳng dậy, vừa ngước mắt lên, lại vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Tiêu Kỳ Nhiên trong gương chiếu hậu.

Đôi mắt anh lạnh lùng và sắc bén, như thể anh đang dò xét cô.

Vài giây sau, thanh âm của Tiêu Kỳ Nhiên nhàn nhạt truyền đến: “Giữ khoảng cách tốt, đừng đụng chạm lung tung.”

Tiết An lập tức cúi đầu: “Vâng, Tiêu tổng.”


Giang Nguyệt trong lòng rất không nói nên lời, nhưng lại không mở miệng.

Sau khi Tiết An giải thích nội dung công việc, không có bất kỳ âm thanh trò chuyện nào nữa, bầu không khí trong xe trở nên vô cùng nặng nề.

Chỉ có nụ cười trên mặt Tần Di Di vẫn như cũ, cô ta chớp chớp mắt, đột nhiên nghĩ tới cái gì, quay đầu cùng Giang Nguyệt nói chuyện phiếm.

“Chị Giang Nguyệt, tuần sau em và A Nhiên sẽ đến Hoa Thành du lịch. Chị có đề xuất gì không ạ?”

Nghe vậy, ánh mắt Giang Nguyệt dừng lại, lòng bàn tay không tự chủ được mà siết chặt.

Hoa Thành này, rất quen!

Cô im lặng trong vài giây, sau đó giọng nói từ cổ họng từng chút một phát ra:

“Tôi chưa bao giờ đến đó, không biết gì về nó.”

Lúc nói ra những lời này, sắc mặt của Giang Nguyệt có chút tái nhợt.

Thấy Giang Nguyệt thẳng thừng phủ nhận, đuôi lông mày của Tần Di Di giương lên, trên mặt vui sướng càng mãnh liệt, nở nụ cười quyến rũ:

“A Nhiên nói ở Hoa Thành bốn mùa đều như mùa xuân, định dẫn em đến đó để đón giao thừa.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận