Cậu ta đột nhiên cảm nhận được ánh mắt u ám, lập tức ngậm miệng lại.
“Sao cậu biết gần đây tôi ở Thụy Uyển?” Quả nhiên Giang Nguyệt liền hỏi.
Não Tiết An ngừng hoạt động, cậu ta do dự hồi lâu mới đưa ra một câu trả lời có vẻ hợp lý: “Trước đây tôi luôn đưa chị về Thụy Uyển nên cũng quen rồi.”
Giang Nguyệt cũng không nghi ngờ lý do này, tiếp tục lau tóc.
Tiêu Kỳ Nhiên im lặng quan sát, thấy cô không quan tâm đến đề tài này nữa thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Advertisement
Làm trộm thì chột dạ, bây giờ anh có thể hiểu đầy đủ ý nghĩa của câu này.
Giang Nguyệt từ từ lau khô tóc, dùng dây chun buộc lại mái tóc ẩm ướt, sau đó quay đầu nói với Tiêu Kỳ Nhiên: “Tôi đồng ý.”
Tiêu Kỳ Nhiên bỗng nhiên ngước mắt nhìn Giang Nguyệt: “Em đồng ý cái gì?”
“Đồng ý việc thổi phồng.” Giọng Giang Nguyệt ra vẻ thoải mái: “Tôi nghĩ đi nghĩ lại và nhận ra rằng sở dĩ bộ phim này không thể công chiếu thành công ở trong nước là do lúc đó tôi quá bốc đồng, tôi phải chịu trách nhiệm.”
Advertisement
“Hơn nữa dù sao sau này tôi cũng không làm diễn viên nữa, bán thảm cũng không sao cả, tuy nhiên bên này có thể cần các anh tìm bác sĩ tâm thần, xuất ra hồ sơ chứng minh bệnh tình của tôi. Sau đó chuẩn bị bản thảo với bộ phận quan hệ công chúng, thảo luận xem có nên quay video hay gì đó không...”
Cô vừa nhẹ nhàng nói vừa cảm giác cả người mình như rơi xuống vực sâu.
“Giang Nguyệt.” Âm thanh Tiêu Kỳ Nhiên hơi trầm xuống:
“Em đang nói cái gì vậy? Cái gì bán thảm, cái gì chứng minh bệnh tình? Em định chuẩn bị những thứ này để làm gì?”
Lúc này Giang Nguyệt cũng sửng sốt trong giây lát, hỏi ngược lại: “Không phải anh và Ứng Thừa Kỳ...”
Nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt Tiêu Kỳ Nhiên không phải là giả, cuối cùng cô cũng tin rằng anh thực sự không biết.
“Là tôi hiểu lầm rồi.” Giang Nguyệt rũ mắt xuống.
Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên trở nên lạnh lùng hơn, ánh mắt âm trầm sâu thẳm: “Tiết An, hỏi Ứng Thừa Kỳ xem có phải tôi cho anh ta quá nhiều phí tuyên truyền rồi hay không.”
Lời nói nhẹ nhàng của anh khiến Tiết An sợ đến mức dựng tóc gáy.
Tiêu Kỳ Nhiên hít sâu một hơi, không để giọng nói của mình quá mức lạnh lùng: “Giang Nguyệt, tôi không định để em bán thảm để quảng bá, cũng không có ai có thể kêu em làm như vậy.”
Giang Nguyệt nhất thời giật mình, như thể cuối cùng trái tim cũng đã được bình tĩnh lại.
Tiêu Kỳ Nhiên nói nhẹ nhàng nói: “Không ai ép buộc em làm điều em không thích, em muốn làm gì thì làm.”
“Chỉ cần em vui vẻ.”
Giang Nguyệt không nói nên lời, cô cúi mặt, lấy hai tay che mặt, bờ vai gầy run lên, mái tóc rũ xuống che mặt, phát ra tiếng nức nở.
Tiêu Kỳ Nhiên luống cuống tay chân, giơ tay lên muốn ôm cô, nhưng cảnh tượng cô cười nói trên bàn ăn hiện lên trong đầu anh, bàn tay đang ở giữa không trung dần dần rút lại.
Cuối cùng, anh chỉ cần đưa khăn giấy qua.
Sau khi đến Thụy Uyển, Giang Nguyệt khách sáo hỏi anh có muốn đi vào ngồi một chút hay không, Tiêu Kỳ Nhiên lắc đầu, nhẹ giọng nói một câu không thích hợp.
Đây là nhà của cô và cô có những người mà cô bây giờ rất thân thiết và hạnh phúc.
Mà anh đã không thích hợp bước vào căn nhà này nữa.
Giang Nguyệt cũng không ép buộc, chỉ đứng ở cửa vẫy tay tạm biệt anh, nhìn chiếc xe rời đi, cô quay người đi vào cửa.
Ngâm mình trong mưa một lúc, Giang Nguyệt cảm thấy cả người khó chịu và hơi choáng váng.
Cô cởi quần áo, vào phòng tắm tắm nước nóng, khi bước ra, sự mệt mỏi về thể xác không hề giảm bớt mà còn trở nên trầm trọng hơn.
Cô cảm thấy mình quá buồn ngủ.
Thế là cô lê người về phía phòng ngủ, định đánh một giấc thật ngon.
Nhưng chưa kịp chạm tới cửa thì thân thể cô đã ngã thẳng xuống.
Vào giây phút cuối cùng trước khi hôn mê, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ: Sẽ thật tuyệt nếu từ giờ phút này trở đi, cô không bao giờ phải thức dậy nữa.
…
Trên đường về, chiếc xe vô cùng yên tĩnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...