Nơi chỉ có cô và Tiêu Kỳ Nhiên.
"Trở về rồi." Cô thì thầm với chính mình.
Sau khi chuyển về Thụy Uyển, tâm trạng u ám và thiếu sức sống trước đây của Giang Nguyệt mới có chút chuyển biến tốt đẹp.
Đây là điều mà bác sĩ tâm lý trước đây đã nói với cô, việc thư giãn trong một môi trường quen thuộc sẽ dễ dàng hơn và có tác dụng tích cực trong việc cải thiện tình trạng của cô.
Đúng lúc cuối tuần, sau khi tiễn Thịnh Cảnh Tây đi, Giang Nguyệt một mình quét dọn phòng.
Tuy trước đó căn nhà bỏ trống nhưng vẫn được giữ gìn rất sạch sẽ, Giang Nguyệt chỉ cần lau chùi bụi bặm từ trong ra ngoài đơn giản một chút mà cả căn phòng đã trông sáng sủa hơn nhiều.
Nhân lúc trời còn sớm, cô quyết định đi siêu thị để mua chút rau tươi và trái cây theo mùa, sau đó sẽ về nhà nấu ăn.
Thụy Uyển là khu nhà giàu, phần lớn xe ra vào đều là xe sang, điểm đón phương tiện công cộng cách đó một khoảng xa.
Advertisement
Cô đi bộ đến trạm xe buýt gần Thụy Uyển nhất, tới siêu thị mua đồ dùng hàng ngày và một ít hoa quả rau quả rồi trở về.
Khi Giang Nguyệt trở về thì đã là buổi chiều, bầu trời xám xịt, những đám mây lớn dày đặc che mất những tia nắng hiếm hoi.
Gió cũng vô thức thổi mạnh.
Lúc cô xuống xe buýt, dưới biển báo của trạm xe buýt có một bà lão, trước mặt bà bày một thùng nhựa màu đỏ, trong thùng cắm vài cành hoa, có lẽ vì thời tiết quá lạnh nên dáng hoa không còn đẹp, những bông hoa hơi rũ xuống.
Trong thời tiết lạnh như vậy, ban đầu Giang Nguyệt muốn vội vàng đi ngang qua, nhưng khóe mắt lại thoáng thấy mu bàn tay thô ráp và nứt nẻ của bà lão, cô dừng lại, sau đó quay trở lại đó một lần nữa.
“Bà ơi, những bông hoa này tổng cộng bao nhiêu tiền ạ?” Cô cúi người chỉ vào bông hoa trong thùng.
Bà lão ngẩng đầu lên, nhìn cô bằng đôi mắt mờ ảo, run rẩy vươn năm ngón tay.
“Một trăm rưỡi.”
“Bà gói hết lại cho cháu nhé, cháu mua hết.” Nói xong, cô cúi đầu tìm tiền trong ví rồi nói:
“Trời lạnh quá, bà mau về nhà, muộn chút nữa không có xe buýt đâu.”
Cô rút ra một tờ tiền mặt và đưa nó qua.
Bà cụ đưa tay nhận lấy, khom người bọc hoa trong thùng lại, buộc chúng lại với nhau bằng dây ruy băng.
T r u y ệ n được đă ng tại ứn g dụ ng metruyenhot hoặc metruyenhot.
…
Giang Nguyệt về nhà, thời điểm mở cửa ra, hệ thống sưởi ấm trong phòng phả vào mặt, xua tan bớt cái lạnh trên người cô.
Giang Nguyệt cởi giày và áo khoác ra, ở cửa thay dép lê rồi xách đồ vào phòng bếp.
Cô sợ những bông hoa sẽ héo sớm nên vội vàng rửa sạch bình hoa, cắt tỉa đơn giản cành lá hoa rồi cắm vào bình, đặt trên chiếc bàn dễ thấy nhất trước cửa.
Giống như thói quen trước đây.
Giang Nguyệt đi vào phòng ngủ thay đồ rồi sau đó cô lại đi vào phòng bếp.
Cô cũng không đói lắm nên chỉ định làm món salad rau củ đơn giản, mái tóc buông xõa có chút vướng víu, cô tháo chiếc dây cột tóc màu đen trên cổ tay theo thói quen, vừa định buộc tóc lại thì trong đầu chợt lóe lên hình ảnh Tiêu Kỳ Nhiên đưa vòng tóc cho cô.
Trước đó, anh luôn mang theo dây buộc tóc của cô.
“Ừm, cũng coi như thích ứng.”
“Đợi vài ngày nữa tuyết rơi, có thể đến đây ăn lẩu.”
“Đừng xem thường tôi, tay nghề nấu ăn của tôi rất tốt, đến lúc đó xào thêm mấy món ăn cho anh xem.”
Giang Nguyệt ngồi trước bàn, vừa ăn salad vừa gọi điện thoại cho Thịnh Cảnh Tây báo cáo tình hình, nói bên này mọi chuyện vẫn ổn, để anh ta và chú Thịnh yên tâm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...