Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Tiết An ngồi ở ghế phụ lải nhải không ngớt: "Tiêu tổng, anh không cần băn khoăn nhiều như vậy, chị Giang Nguyệt chắc chắn sẽ không ở bên người khác nhanh như vậy đâu.”

"Chưa kể đến trước kia anh đối xử tốt với chị ấy như thế nào. Mấy lần gần đây anh lần nào không phải là xả thân cứu người? Hơn nữa "Tú Nương" có thể được chiếu, cũng đều là nhờ anh vất vả, tốn rất nhiều công sức. Những chuyện này chị Giang Nguyệt không thể nào không biết.”

“Tìm đâu ra người tốt như anh? Anh còn âm thầm giúp tìm cha mẹ ruột cho chị ấy. Nếu là tôi thì tôi đã cảm động đến mức chảy cả nước mũi rồi.”

"Anh đối với chị ấy tốt như vậy, chị ấy nhất định sẽ luyến tiếc anh. Tôi lấy nhân cách của tôi ra đảm bảo, chị Giang Nguyệt tuyệt đối sẽ…”

Tiết An còn chưa nói hết câu đã thấy Thịnh Cảnh Tây cầm ô chạy lại, hai người đứng cạnh nhau, không biết đang nói gì, bỗng nhiên mặt người đàn ông đó áp sát vào mặt Giang Nguyệt.

Tiết An: "..."

Lời cậu ta vốn muốn nói nhất thời nghẹn lại trong cổ họng, lặng lẽ quay lại nuốt nước bọt: “Tiêu tổng, hay là chúng ta vẫn…”

Tiêu Kỳ Nhiên im lặng nhắm mắt lại, ngón tay ấn vào giữa lông mày: “Đi thôi.”


“Vâng… Vâng ạ.”

Vào giây cuối cùng khi cửa sổ phía sau được nâng lên, một bông tuyết bị gió thổi bay vào trong xe, rơi vào lòng bàn tay người đàn ông rồi nhanh chóng tan chảy.

Biến mất không dấu vết.



Trong xe ngăn cách không khí lạnh bên ngoài, gió ấm thổi khiến người ta muốn ngủ.

Thịnh Cảnh Tây ngáp một cái, hai tay chắp sau đầu, nghiêng đầu nói với Giang Nguyệt:

“Dù sao gần đây chúng ta phải ở lại Bắc Thành, ở mãi trong khách sạn cũng không thích hợp, ba tôi nói bảo tôi dẫn cô về nhà họ Thịnh ở.”

Thịnh Cảnh Tây là một thiếu gia nhà giàu, ở khách sạn cũng không bằng ở nhà, hơn nữa biệt thự của nhà họ Thịnh ở Bắc Thành đủ rộng, ở hai người là quá dư dả.

Giang Nguyệt không có chú tâm nghe anh nói, chỉ thuận miệng đáp lại, nhìn thấy trên cửa sổ xe có sương trắng, cô vô thức viết vẽ trên đó.

Chờ đến lúc phản ứng lại, trên cửa xe rõ ràng có một chữ "Tiêu".

“Tôi đang nói chuyện với cô đấy, cô có nghe không vậy?” Thịnh Cảnh Tây thò đầu qua, Giang Nguyệt giật mình, lập tức lấy tay lau đi chữ trên cửa kính.

Sau đó lại vội vàng muốn che đậy nên trả lời anh một câu: “Ừ, đều nghe rõ rồi.”

“Nghe vào là được.” Thịnh Cảnh Tây nhướng mày, khoanh tay:


“Nếu có cái gì không quen thì cô có thể nói thẳng. Nhà tôi có người giúp việc, có thể giúp cô thu xếp được.”

Giang Nguyệt lúc này mới phản ứng lại vừa rồi anh ta nói cái gì, lắc đầu: “Không cần phiền phức như vậy đâu.”

“Phiền cái gì mà phiền.” Thịnh Cảnh Tây giơ tay lên, búng lên trán cô:

“Cô là em gái tôi, nếu còn nói những lời như vậy, lần sau tôi sẽ đánh vào đầu cô.”

“Tuân lệnh, anh trai.” Giang Nguyệt bật cười, giống như phụ họa cho anh một câu. 、

Bị Giang Nguyệt gọi như vậy, Thịnh Cảnh Tây cảm thấy lục phủ ngũ tạng toàn thân đều thông thuận, thoải mái vô cùng.

“Gọi đúng rồi đó.”

Anh ta cố tình tỏ ra lạnh lùng nhưng trong lòng lại cảm thấy vui vẻ.

Thật tuyệt khi có em gái!


Tin tức Giang Nguyệt chuyển vào nhà họ Thịnh không có gì phải cố ý giấu diếm, người trong giới nhiều chuyện một chút đều có thể biết được, càng không có gì ngạc nhiên khi nó lọt vào tai Tiêu Kỳ Nhiên.

Rõ ràng là kết quả trong dự liệu, nhưng trong khoảnh khắc nghe được tin này, bàn tay vốn đang phê duyệt hợp đồng của Tiêu Kỳ Nhiên vẫn dừng lại.

Đầu bút đè chặt trên mặt giấy, nhanh chóng xuất hiện một vết mực khổng lồ.

Trái tim anh bắt đầu hoảng loạn.

Tiết An đứng ở trong văn phòng, đi cũng không được, giả ngu cũng không được, chỉ có thể cúi đầu chờ đợi Tiêu Kỳ Nhiên ra chỉ thị.

Một lát sau, Tiêu Kỳ Nhiên ngẩng đầu, bình tĩnh hỏi: “Hai ngày trước, Tập đoàn Thịnh Thế vô cớ sa thải hai nhân viên?”

“Hai ngày trước, Tập đoàn Thịnh Thế vô cớ sa thải hai nhân viên?” Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên đảo qua Tiết An, nhẹ nhàng hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui