“Năm trăm vạn, tác phẩm nghệ thuật này còn phải tính với giá khác.” Anh ta chỉ vào bức tranh trên tường, hỏi: “Đây là bức tranh của hoạ sĩ hiện thực nào vẽ, tại sao lại không có chữ ký?”
Giang Nguyệt nhịn không được muốn cười.
Thật ra lúc trước cô cũng tò mò hỏi qua, nhưng Tiêu Kỳ Nhiên không trả lời cô, anh chỉ nói là tuỳ tiện treo lên. Bây giờ nghĩ một chút, có lẽ là do anh tự vẽ cũng không chừng.
Thịnh Cảnh Tây tham quan ở trong phòng, Giang nguyệt nhớ đến nơi này còn có chút quần áo lúc trước chưa lấy đi, vì thế cô đi vào phòng ngủ.
Phòng ngủ được quét dọn rất sạch sẽ, ga trải giường cũng được trải rất gọn gàng, nhìn qua không chút tì vết.
Giang Nguyệt đi đến đầu giường, cô nhìn thấy nơi đó có một bức tranh.
Trong bức tranh, là cô và Tiêu Kỳ Nhiên.
Cô mặc lễ phục dạ hội xinh đẹp lấp lánh, khoác tay Tiêu Kỳ Nhiên đứng trên thảm đỏ, mỉm cười rạng rỡ trước ống kính.
Giang Nguyệt nhớ tới cảnh tượng ấy.
Advertisement
Đây là một trong số ít những bức ảnh cô và Tiêu Kỳ Nhiên chụp chung, vẫn là do cô chụp lại từ ảnh chụp trên tin tức truyền thông, ghép vào khung ảnh.
Sau đó, trong một giai đoạn lưỡng cực, cô mất khống chế cảm xúc mà ném bức ảnh vào thùng rác.
Mà lúc này, bức ảnh này lại hiện ra trước mắt cô dưới hình thức là bức tranh nghệ thuật, từng nét vẽ, từng đường nét, đều được anh vẽ một cách cẩn thận.
Anh tái hiện lại khung cảnh lúc đó bằng cách này.
Nhìn hai người trên tranh, Giang Nguyệt có một loại cảm xúc khác thường, ngực cô dâng trào.
Cô vốn tưởng rằng chỉ có cô quý trọng thứ này, nhưng ở một góc cô không hay biết, lại được một người khác cẩn thận cất giữ.
Giang Nguyệt ôm bức tranh này vào lòng, để nó gần hơn với trái tim cô.
Khi cô buông bức tranh xuống, trong lúc vô tình cô nhìn thấy một dòng chữ phía sau khung tranh, phông chữ rất dễ nhận biết, chữ viết tay mạnh mẽ kia, khiến cho người khác liếc mắt một cái là có thể nhận ra.
Cô ấy đã từng là hoa hồng của tôi.
Trong lòng Giang Nguyệt thầm đọc lên dòng chữ này, nước mắt cô tự dưng rơi xuống, cảm xúc chua xót trong lòng từng chút một khuếch tán ra bên ngoài.
Trước mắt cô hiện ra người đàn ông tựa đầu vào giường, một tay anh cầm bảng vẽ, tay kia cầm bút vẽ, cuối cùng anh như thoả hiệp mà viết lên dòng chữ này.
Cô ấy đã từng là hoa hồng của tôi.
Đã từng…
…
Từ khi Thuỵ Uyển được chuyển giao cho Giang Nguyệt, vì anh muốn biểu hiện bản thân thật lòng nên anh đã đưa nhà cho cô, Tiêu Kỳ Nhiên giảm bớt số lần tới nơi này, thậm chí về sau anh còn không phái người tới quét dọn.
Nhưng hệ thống giám sát của Thuỵ Uyển đều rất hoàn chỉnh, một khi trong nhà có tiếng động, sẽ có tin tức truyền đến cho Tiêu Kỳ Nhiên trước.
Từ trong video giám sát thấy Giang Nguyệt và Thịnh Cảnh Tây cùng xuất hiện trong nhà, Tiêu Kỳ Nhiên khựng lại một cái.
Cô bước vào nơi chỉ thuộc về hai người họ với người đàn ông khác.
Nơi mang vô số sự lãng mạn và ấm áp của anh và cô, nơi cô đã cười với anh, đùa giỡn với anh, thậm chí…
Bây giờ, cô lại đưa những người khác vào.
Trong lòng anh cảm thấy rất chua xót, nhưng trong chốc lát anh lại không tìm được lý do trách tội cô. Đây là nhà anh tặng cho cô, bây giờ là đồ thuộc về cô, cô mang bất kỳ ai ra vào đều là quyền tự do của cô.
Trái tim anh chua xót, từ từ biến thành một vị đắng nghét.
Thì ra lúc đó anh mang Tần Di Di trở về, Giang Nguyệt sẽ có cảm giác như vậy, thậm chí còn sâu hơn so với anh.
Anh mới hiểu được việc anh làm có bao nhiêu tổn thương.
Video giám sát được truyền tới thời gian thực, anh nhìn thấy hai người đứng trong phòng khách nói chuyện, nhưng video không thu âm được, nên anh cũng không thể nghe thấy họ đang nói cái gì.
Trước khi nhìn thấy họ có tiếp xúc thân mật hơn, Tiêu Kỳ Nhiên đã tắt máy tính.
Thay vì nói anh không muốn nhìn, chi bằng nói anh không dám nhìn.
Trên thực tế.
Giang Nguyệt cầm bức tranh kia thật lâu, cuối cùng cô tìm được một cái túi xách, đặt bức tranh vào định mang đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...