Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ
Giang Nguyệt nghe vậy thì kinh ngạc trong khoảnh khắc.
Khi xe dừng lại, Tiêu Viễn Phong nói với cô một câu cuối cùng: “Thằng bé là một đứa trẻ rất đáng thương, coi như ông già này thay nó cầu xin cô quay lại với nó được không?”
Xe chạy tới trước cửa nhà Tiêu gia, cuộc đối thoại cũng kết thúc ở đây.
Tiêu Viễn Phong nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay: “Tôi bảo tài xế đưa cô trở về.”
Nhà của Tiêu gia ở khá xa so với khách sạn, bên này cũng không tiện bắt taxi, Giang Nguyệt cũng không từ chối mà theo Tiêu Viễn Phong xuống xe, lễ phép cúi chào ông.
Advertisement
Lúc cô ra khỏi xe, vừa lúc nhìn thấy một chiếc Maybach đen kịt khác dừng ở đối diện, người trên xe cũng vừa vặn đi xuống.
Thật đúng là oan gia ngõ hẹp.
Lúc đối diện với Tiêu Kỳ Nhiên, Giang Nguyệt quản lý cảm xúc của mình rất tốt, trên miệng chỉ lộ ra một nụ cười khách khí.
Tiêu Viễn Phong liếc mắt một cái liền thấy được Tiêu Kỳ Nhiên thì gật đầu nói với anh: “A Nhiên, thời gian không còn sớm nữa, anh đưa Giang Nguyệt về đi.”
Advertisement
Tiêu Kỳ Nhiên vừa mới từ trên xe xuống ngẩn ra, trong lòng không nghĩ tới sẽ nhìn thấy Giang Nguyệt ở chỗ này, anh dừng một chút rồi mới nói:
“Xem ý của cô ấy, con như thế nào cũng được.”
Sau đó anh đứng lại như thể đang chờ câu trả lời của cô.
Giang Nguyệt nín thở trong khoảnh khắc ấy.
Đợi vài giây, Tiêu Kỳ Nhiên mới chậm rãi: “Xem ra là không cần, vậy thì để cho tài xế...”
Lúc này, Giang Nguyệt bỗng nhiên mở miệng: “Cùng nhau đi, tôi... Tôi đi một mình thì cũng hơi nhàm chán.”
Vào buổi tối ở thành phố phía Bắc, nhiệt độ bắt đầu giảm mạnh.
Tiêu Kỳ Nhiên yêu cầu tài xế chỉnh chế độ sưởi trong xe tăng cao, không khí trong xe cũng vì thế mà ấm lên.
Sau khi ra lệnh cho tài xế, anh không nói thêm gì nữa.
Chiếc xe một lần nữa lại trở nên yên tĩnh.
Dọc theo con đường từ lúc đi cho đến lúc trở về, tuy rằng đã đổi một chiếc xe khác, nhưng Giang Nguyệt lại cảm thấy ngột ngạt hơn nhiều so với lúc đầu.
Tiêu Kỳ Nhiên mặc một chiếc áo len màu nâu sẫm, thân hình cao lớn lười biếng tựa lưng vào ghế, cả người toát ra một sự lạnh lẽo tột cùng.
Giống như trở lại Tiêu Kỳ Nhiên của ngày xưa.
Chẳng qua không lạnh lùng băng giá như vậy, chỉ là ít nói hơn trước.
Giang Nguyệt nhớ tới câu nói vừa rồi Tiêu Viễn Phong.
“Nó chỉ muốn quang minh chính đại ở bên cô”.
Trong xe im lặng một hồi, người đàn ông rốt cuộc cũng chủ động mở miệng: “Lần này em dự định ở Bắc Thành mấy ngày?”
Chỉ là một lời mở đầu đơn thuần.
“Tôi chờ sắp xếp của đạo diễn.” Giang Nguyệt nghiêng đầu trả lời anh: “Nếu không có yêu cầu công việc khác, khoảng hai ngày nữa tôi sẽ trở về.”
“Ừ.”
Tiêu Kỳ Nhiên nâng tay lên tựa cằm vào, thuận miệng hỏi kế hoạch sinh hoạt tiếp theo của cô.
“Tôi sẽ tiếp tục diễn kịch nói. Khi phim ra mắt vào năm sau, tôi sẽ theo đoàn làm phim quảng bá. Sau này, trọng tâm sẽ là theo kịch nói.”
Đó cũng là suy nghĩ trong đầu cô.
Rõ ràng là Thịnh Sóc Thành dự định giao đoàn kịch nói cho Giang Nguyệt, cô vốn thích diễn xuất, nếu như chuỗi ngày sau này ở trong đoàn kịch nói thì cũng là một lựa chọn hợp lý.
Tiêu Kỳ Nhiên “Ừ” một tiếng, lại hỏi cô một câu: “Lần này phim có thể đoạt giải không?”
Anh đột ngột hỏi câu này, Giang Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi cũng trả lời: “Lấy đề tài và nội dung phim này mà nói, lấy giải thưởng điện ảnh hẳn là không khó.”
Cô còn tưởng rằng anh chỉ đơn thuần là hỏi ý kiến của mình về bộ phim: “Hơn nữa chủ đề chính của bộ phim này là hòa bình trong chiến tranh, ý nghĩa văn hóa này sẽ không có quá nhiều hiểu lầm, không chừng có thể đoạt giải thưởng.”
“Còn em thì sao?”
“Tôi?” Giang Nguyệt chỉ chỉ mình, lại lắc đầu: “Tôi không rõ lắm. Tiêu chuẩn đánh giá diễn viên ở nước ngoài khác với trong nước, hơn nữa tôi đã rút lui khỏi giới rồi, có giành được giải thưởng hay không cũng không quan trọng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...