Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ
Khi đó, cô vẫn còn là một cô bé.
Tiết An không hiểu anh ta nói vậy là có ý gì, Tiêu Kỳ Nhiên cũng nhíu chặt lông mày.
Kiều Cẩn Nhuận cúi đầu nhìn thoáng qua đồ vật trong tay, sau đó ngẩng đầu hướng về phía Tiêu Kỳ Nhiên mời:
“Tiêu tổng, nếu như không ngại thì có thể chờ tôi đem đồ về nhà, sau đó chúng ta tìm một chỗ nói chuyện được không?”
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn đồng hồ rồi chuyển tầm mắt sang khuôn mặt Kiều Cẩn Nhuận, trầm tư một lúc lâu.
Advertisement
“Được!”
Tuy rằng phố Hỷ Lạc gọi là phố Hỷ Lạc nhưng thật ra cũng không chỉ là một con phố, mà là một thị trấn tồi tàn.
Nơi này có một con đường rộng lớn chạy từ bắc xuống nam gọi là phố Hỷ Lạc, hai bên đường là những tòa nhà có chiều cao không đồng đều, có hàng nghìn người sinh sống ở đây, sống một cuộc sống bận rộn và chật hẹp.
Việc nhỏ bằng lòng bàn tay có thể lan từ phố Nam sang phố Bắc trong một ngày, bị đàm tiếu không ngừng.
Kiều Cẩn Nhuận đem đồ ăn lên lầu cất, sau đó xuống gặp Tiêu Kỳ Nhiên, hỏi anh xem nói chuyện ở đâu thì thích hợp hơn.
Tiêu Kỳ Nhiên nói với anh ta tùy ý đi dạo quanh đây là được.
Bởi vì đây là nơi Giang Nguyệt đã sống thời thơ ấu, anh muốn ở lại đây thêm một chút.
Đi qua những con đường mà cô đã từng đi.
Kiều Cẩn Nhuận liếc mắt nhìn anh một cái, đến cửa hàng nhỏ cách đó không xa mua hai chai nước rồi đưa cho Tiêu Kỳ Nhiên một chai.
Ông nội của Kiều Cẩn Nhuận là giám đốc bệnh viện Hỷ Lạc, cũng là bác sĩ có uy tín nhất nơi họ, cũng là người mà anh ta ngưỡng mộ từ nhỏ.
Mỗi khi nhìn thấy ông nội dùng dao chữa bệnh cứu người, anh ta luôn thầm nghĩ rằng khi lớn lên, mình sẽ trở thành một bác sĩ xuất sắc giống như ông nội.
Mỗi ngày sau giờ học, Kiều Cẩn Nhuận sẽ mang cặp sách đến bệnh viện làm bài tập về nhà, nhìn ông nội bận rộn trong bệnh viện.
Một đêm nọ, Kiều Cẩn Nhuận gặp Giang Nguyệt khi còn nhỏ.
Ông nội phải thực hiện một ca phẫu thuật, anh ta ngồi ở trạm y tá chờ ông tan ca.
Chu Ninh Vân nắm tay Nguyệt Nguyệt đứng ở cửa phòng cấp cứu sốt ruột nhìn đồng hồ mấy lần, còn hỏi xem có thể miễn phí cấp cứu không.
Y tá đang làm nhiệm vụ tại trạm y tá chỉ tay.
“Lại là đứa trẻ sinh non à? Cô bé ấy thực sự dễ bị bệnh thật đấy.”
“Mẹ cô bé keo kiệt đến mức không muốn gọi cấp cứu, nhìn mặt cô bé sao mà xanh xao thế kia, chậc chậc.”
“Xem ra là sốt cao, ốm liên miên không phải là cách giải quyết, cứ vậy mãi thì cũng có ngày bùng phát.”
“Mỗi người đều có số phận của mình, ai bảo cô bé này được sinh ra trong một gia đình như vậy chứ?”
“Được rồi, được rồi, cô đừng nói nữa, người phụ nữ kia tới rồi.”
Chu Ninh Vân rõ ràng là không muốn tốn tiền cho việc cấp cứu nên đi tới bảo y tá kê đơn thuốc chống viêm và thuốc hạ sốt.
Y tá nhìn sắc mặt Nguyệt Nguyệt, nhịn không được nói: “Truyền nước cho cô bé đi, chỉ uống thuốc thôi cũng không hạ sốt được.”
Chu Ninh Vân nhỏ giọng lẩm bẩm mấy câu nhưng vẫn cho cô truyền nước.
“Truyền nước xong thì tự mình tìm y tá rút kim ra, mẹ về trước, em trai con còn đang đợi mẹ về nấu cơm.”
Nguyệt Nguyệt hiểu chuyện gật đầu.
Cô bé ngồi trên băng ghế ở hành lang, không nói gì khi y tá chuẩn bị đâm kim để truyền nước cho cô.
“Rất nhanh sẽ khỏi thôi.”
Mạch máu trên mu bàn tay Nguyệt Nguyệt rất nhỏ, y tá lấy ven hai lần cũng không đâm vào được.
Thấy mắt cô đỏ hoe nhưng cũng không khóc.
Kiều Cẩn Nhuận nhìn không nổi nữa, đi tới lấy tay che mắt cô: “Không nhìn thì không đau.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...