Chương có nội dung bằng hình ảnh
“Gia đình anh ấy không thích tôi, gần đây tôi đã rất cố gắng để lấy lòng mẹ anh ấy.”
“Tuần trước tôi đã giành được giải thưởng diễn viên xuất sắc, đó là giải thưởng mà anh ấy trao cho tôi. Lúc đó tôi thì thầm nói với anh ấy là tôi thích anh ấy, nhưng trên sân khấu quá ồn ào, anh ấy không nghe thấy, thật đáng tiếc.”
“Anh ấy có cảm thấy tình yêu của tôi là một gánh nặng không? Tất cả những gì anh ấy cần là một người cư xử đúng mực, biết vâng lời và có thể tạo ra giá trị cho công ty.”
“Sau này anh ấy nhất định sẽ cưới vợ sinh con, nếu như không phải là tôi, vậy khi đó tôi nên làm gì bây giờ? Tôi nghĩ mình có thể sẽ chết mất. Nghe có vẻ cực đoan, phải không? Nhưng tôi thực sự không dám nghĩ đến cảnh anh ấy ở bên người khác, tôi thật ích kỷ.”
“Nhưng tôi không muốn làm người thứ ba, tôi muốn quang minh chính đại ở bên cạnh anh ấy.”
“Tôi quyết định rồi, chờ đến khi tôi nhận được ảnh hậu, tôi sẽ đứng trên sân khấu mà tôi yêu quý nhất và bày tỏ tình cảm của mình với anh, bất kể anh ấy có đáp lại hay không - đây sẽ là điều dũng cảm nhất mà tôi từng làm trong cuộc đời này.”
Khi âm thanh được phát đến cuối, Giang Nguyệt vẫn đang nhỏ giọng nỉ non những lời khi say rượu.
“Thì ra yêu một người là cảm giác như vậy, thật đau lòng, nhưng lại rất vui vẻ.”
“Tôi thật sự rất yêu anh ấy...”
Nghe được những lời ở khúc sau, Tiêu Kỳ Nhiên hít một hơi thật sâu.
Hóa ra còn có thứ sẽ đau đớn hơn việc bị dao đâm vào tim.
Tiêu Kỳ Nhiên liếc nhìn ngày tháng trên tệp âm thanh, đã là ba năm trước, năm đầu tiên anh và Giang Nguyệt gặp nhau.
Hóa ra cô đã nói yêu anh từ rất lâu rồi.
Nhưng anh không nghe thấy.
Cô cũng không nhắc đến chuyện đó nữa.
Anh nhớ lại mấy tháng trước anh đã hỏi cô tại sao cô không nói một lời rằng cô thích anh, tại sao cô không hề biểu hiện tình cảm nào với anh.
Đến bây giờ anh mới nhận ra lúc ấy anh nói ra câu đó thật hoang đường và nực cười biết bao.
Thực ra cô đã nói điều đó từ rất lâu rồi, rất nhiều lần
Tiêu Kỳ Nhiên nhắm mắt lại, hơi ngửa mặt lên, trong lòng đau đến muốn ngạt thở.
Đây là tình yêu ban đầu cô dành cho anh, tình yêu trong sáng và chân thành nhất.
Nhưng anh đã đánh mất tình yêu của cô.
T r u y ệ n được đă ng tại ứn g dụ ng metruyenhot hoặc metruyenhot.
Đoạn âm thanh này rõ ràng là chứng cứ chứng minh cô từng yêu mình, nhưng trong mắt anh lại mất tập trung, sợ hãi đến mức không dám mở đoạn âm thanh này nghe lại một lần nữa.
Ngay lúc này, anh đột nhiên muốn nghe giọng nói của Giang Nguyệt.
Và quả thật anh đã làm như vậy, khi bấm số gọi đi, bàn tay đang cầm điện thoại của Tiêu Kỳ Nhiên vô tình siết chặt lại.
“Alo?”
Giang Nguyệt ở đầu dây bên kia bắt máy trước, giọng nói của cô rất bình thản: “Có chuyện gì vậy?”
Tiêu Kỳ Nhiên sửng sốt trong giây lát.
Giọng điệu của cô không chút thăng trầm, chừng mực nhưng không mang theo bất cứ cảm xúc nào: “Alo? Không có tín hiệu sao?”
“Tôi nghe được.” Tiêu Kỳ Nhiên cúi mặt xuống, bình tĩnh mở miệng: “Không có việc gì, chỉ muốn hỏi một chút gần đây em có khỏe không?”
Anh cố gắng hết sức để kiểm soát giọng điệu của mình, không để lộ cảm xúc.
Giang Nguyệt mỉm cười trả lời: “Tôi ổn, còn anh thì sao?”
“Tôi không ổn.”
Khi nói ra điều này, anh lại cảm thấy mình quá mạo muội, nhưng hiện tại đã không kịp để thay đổi.