Chương có nội dung bằng hình ảnh
Giang Nguyệt nuốt nước miếng.
Cô hoàn toàn không nghĩ rằng mọi thứ lại phát triển như thế này.
Cô vốn định rời khỏi bệnh viện trước, rồi sau đó mới tìm thời gian để nói chuyện riêng với anh về tương lai của họ, sau đó chào tạm biệt một cách đàng hoàng.
“Nguyệt Nguyệt, là lúc tôi hôn mê đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Nói cho tôi biết đi.”
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn vào mắt cô, anh muốn phân biệt được cảm xúc của cô.
Tr uyệ n được đăng tại ứng dụ ng ReadM e hoặc WeRe ad.
Giang Nguyệt ngẩng mặt lên, cô nhìn gương mặt tiều tuỵ chật vật kia của anh, rốt cuộc cũng hiểu được tại sao tối hôm qua anh lại không cho cô bật đèn lên.
Anh là một người kiêu ngạo như vậy.
Là một người luôn ở địa vị cao.
Cô cắn cắn môi, vẫn mở miệng nói: “Tô phu nhân đã tìm tôi nói chuyện.”
Tâm tình Tiêu Kỳ Nhiên có chút thoải mái.
May mắn thay, không phải là cô không còn yêu anh nữa.
Anh sắp xếp lại suy nghĩ của mình, giọng nói trầm thấp bình tĩnh: “Nguyệt Nguyệt, tìm cảm là chuyện giữa hai người tôi và em. Hơn nữa, hiện tại tôi muốn yêu đương với ai, không ai có thể ngăn cản được, có là mẹ tôi cũng không thể… Những lời này, em không hiểu sao?”
Nếu là trước đây, Giang Nguyệt không hiểu ý nghĩa của những lời nói này.
Nhưng bây giờ, cô hiểu rất rõ tất cả những dụng tâm lương khổ của anh.
Anh có thể vì cô, từ bỏ gia sản, từ bỏ tiền tài, từ bỏ địa vị, miễn là anh có thể ở bên cô.
“Chỉ cần em muốn, chúng ta có thể ở bên nhau.” Trong giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên mang theo sự kiên định:
“Chỉ cần hôm nay tôi công bố quan hệ với em, trên thế giới này sẽ không có ai dám nói một lời về em.”
Đối diện với lời hứa của anh, vẻ mặt Giang Nguyệt chết lặng: “Nhưng tôi không muốn.”
Trên mặt Tiêu Kỳ Nhiên hiện lên vẻ kinh ngạc: “Tại sao?”
Giang Nguyệt nhắm mắt lại, suy nghĩ của cô rối loạn không tìm được lối ra, cô chỉ có thể nghĩ đến đâu nói đến đó: “Trong hai mươi năm qua, tôi đã trải qua những khó khăn, đau khổ, u ám, còn có đủ loại áp lực, bọn họ nói cho tôi biết nên làm như thế nào, và không nên làm như thế nào.”
“Cuối cùng tôi cũng được giải thoát khỏi cuộc sống đó, không cần phải là một cô con gái tốt, một người chị tốt, một minh tinh nữ hoàn hảo không có tin tức tiêu cực nữa.”
Cô nói xong, chợt cười rộ lên: “Nhưng nếu như tôi cưới anh, tôi sẽ có áp lực mới.”
“Mẹ anh vĩnh viễn xem thường tôi, ba anh sẽ cảm thấy anh đã lãng phí cơ hội duy nhất của mình để kết thông gia. Tất cả mọi người đều sẽ cảm thấy là tôi gài bẫy anh, sau này ngay cả cảm xúc tức giận hay đau khổ tôi cũng không thể có, nếu không thì người ngoài sẽ hiểu là nhà anh ức hiếp tôi, sẽ mang đến cho anh rất nhiều miệng lưỡi tranh cãi không ngừng.”
Giang Nguyệt dừng lại hai giây, cô cười nói: “Anh biết không, tôi đã mất hai mươi năm cuối cùng mới có thể thoát khỏi cái lồng sắt của gia đình, tôi không thể vì hôn nhân, mà đi vào một cái lồng giam nạm vàng khác.”
Đôi mắt Tiêu Kỳ Nhiên tối sầm lại, sắc mặt anh cũng thay đổi.
Giang Nguyệt thẳng lưng, nụ cười của cô dần dần trở nên bình tĩnh hơn, suy nghĩ cũng trở nên rõ ràng hơn: “Cảm ơn anh, đã để cho tôi có kiêu ngạo và lòng tự trọng.”
“Những ngày tháng sau này, tôi muốn sống cho bản thân.”
Không có gì phải nghi ngờ, cô có rất nhiều tình cảm với anh.
Nhưng cô không muốn vì cái gọi là tình cảm này, mà trói buộc cả đời mình lại.
Sự kỳ vọng và khao khát ước hẹn nhỏ bé mà cô đã từng có, nhưng sau khi cô nhìn thẳng vào sự thật, thì nó đã bị đánh tan không còn nữa.