Tò Gia Lan nhạy bén nắm bắt được hai từ này, vì thế bà bảo vệ sĩ ngăn Chu Ninh Vân lại.
Tô Gia Lan mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “VỊ phu nhân này, xin hỏi bà và Giang Nguyệt có quan hệ gì?”
“Liên quan gì đến bà…” Chu Ninh Vân còn chưa dứt lời, thì bà ta đã bị ánh mắt của vệ sĩ làm cho sợ hãi, bà ta lại khinh thường nói:
“Tòi cho nó ăn uống, nhưng nó lại chính là con nghiệt chủng vong ân phụ nghĩa.”
Tô Gia Lan được giáo dưỡng, nên làm cho bà cảm thấy người trước mặt rất thô bỉ, nhưng bà vẫn nhịn sự chán ghét xuống, dùng giọng điệu ôn hoà hỏi:
“Cho nên, bà chính là mẹ của Giang Nguyệt sao?”
“Tòi không phải là mẹ nó, con mẹ nó đoản mệnh chết rồi, chết từ lâu rồi.” Chu Ninh Vân không biết Tô Gia Lan, bà ta chỉ coi bà như một người xa lạ, nói xong bà ta liền nhanh chóng rời đi.
Tô Gia Lan trầm tư tại chỗ.
“Phu nhân, thiếu gia vừa mới uống thuốc, bà có muốn qua thăm cậu ấy không ạ?”
“Đẩy tôi qua đi.”
Sự thật chứng minh, Thịnh cảnh Tây quả thật không phải là người bình tĩnh, anh ta không nhịn được bao lâu, liền quấn quýt hỏi Giang Nguyệt rốt cuộc có cái gì bất tiện:
“Nếu đã cùng một bệnh viện, đi qua nhìn một cái thì có cái gì mà bất tiện?”
“Cho dù là phòng chăm sóc đặc biệt, bẽn ngoài cũng có kính để cho cỏ đứng nhìn.” Thịnh cảnh Tây thẳng thắn nói: “Trừ phi cô đắc tội với ai đó.”
Giang Nguyệt nhịn không được, vì thế cò đem chuyện của cô và Tô Gia Lan ra kể với anh ta, coi như là rảnh rỗi nói chuyện phiếm.
“Chỉ có chút chuyện nhỏ này?” Thịnh Cảnh Tây bắt chéo chân. Chân của anh ta gần như đã lành hẳn, anh ta chán ghét cảm giác bị thạch cao trói buộc, nên đã sớm nhờ bác sĩ tháo thạch cao ra:
“Một bà già, lại khoa tay múa chân với chuyện của mấy người trẻ tuổi.”
Giang Nguyệt bất đắc dĩ cười cười, xem như là câu trả lời.
Chân của Thịnh cảnh Tây cũng gần như đã lành lại, toàn bộ sức lực của anh ta đều vô dụng. Anh ta nghĩ ra một chủ ý, vì thế hạ thấp giọng nói, âm mưu nói với Giang Nguyệt:
“Hay là chúng ta làm một giao dịch đi?”
“Tôi giúp cô thoát khỏi bà già đó. Cò phụ trách cầu tình với ba tôi, lấy lại bằng lái xe của tôi.”
Giang Nguyệt cảm thấy anh ta bị ảo tưởng.
“Trước tiên không nói anh có thể dụ người ra hay không, anh bảo tòi giúp anh, tòi cũng giúp không được.”
Giang Nguyệt dừng lại một chút nói: “Chuyện nhà phức tạp, người ngoài như tòi sao có thế xen vào được. Đây là chuyện giữa hai bố con các anh, anh nói chuyện so với tôi có tác dụng hơn.”
Anh ta vỗ vỗ chân mình, mặt mày hớn hở nói: “Chân của tòi bị thương không nghiêm trọng, nửa tháng nữa là có thể đi lại bình thường, đến lúc đó tôi còn phải đua xe, không có bằng lái xe thì không được.”
“Giang Nguyệt, Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt bé nhỏ…” Thịnh cánh Tây càng nói càng thái quá, anh ta bắt đầu viết chi phiếu cho cô, vỗ ngực cam đoan:
“Giúp tôi một lần đi, cầu tình với bô’ tôi, sau này cô chính là em gái ruột của tôi!”
Giang Nguyệt:”…”
Người anh trai này cò không cần cũng được!
Giang Nguyệt mềm lòng, không nói mấy câu cô đã bị thuyết phục: “Vậy… Lần sau tôi gặp chú Thịnh, giúp anh nói vài lời hay, nhưng tòi không cam đoan là có thể giúp anh lấy được bằng lái xe.”
Nghe thấy cò buông lỏng, nhất thời Thịnh Cảnh Tây lấy lại tinh thần, anh ta hận không thế ôm Giang Nguyệt hôn vài cái:
“Quả nhiên là em gái của tôi, thật biết thương anh trai!”
“Nếu đã như vậy, tôi cũng phải giúp cô giải quyết chuyện này.” Thịnh cảnh Tây bắt đầu suy nghĩ biện pháp:
“Đêm nay, tôi sẽ dẫn cô đi tìm tình lang của mình.”
Không biết vì sao, Giang Nguyệt cảm thấy anh ta rất không đáng tin cậy.
Đêm đó.
Giang Nguyệt ngồi trên giường, trong tay cô cầm điện thoại chờ tin tức.
Thịnh Cảnh Tây nói với cô, tối nay anh ta sẽ nghĩ cách đuổi người trong phòng bệnh của Giang Nguyệt đi, để cò thành công đi vào phòng bệnh.
Giang Nguyệt cảm thấy không khả thi.
Người trong phòng bệnh chính là Tiêu Kỳ Nhiên, là con trai duy nhất của nhà họ Tiêu, là người thừa kế tương lai của nhà họ Tiêu. Anh xây ra chuyện lớn như vậy, cửa phòng chắc chắn sẽ có người canh giữ.
Khoảng mười phút sau.
[Thịnh Cảnh Tây: Người đã được xử lý xong xuôi rồi, đi nhanh đi.]
Giang Nguyệt:
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...