Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

“Nhìn cô ấy rất tội nghiệp.”

Trong nháy mắt thấy những người bên ngoài đang kéo cô gái trở lại, cuối cùng Tiêu Kỳ Nhiên cũng động lòng, môi mỏng khẽ mở ra:

“Cậu ra ngoài xử lý đi.”

Nhận được mệnh lệnh, Tiết An lập tức mở cửa xe, cầm một chiếc ô đen đi xuống.

Không quá một phút đồng hồ, những tay côn đồ kia không còn giữ Giang Nguyệt nữa mà xoay người bỏ đi, để mặc cô gái đứng trong mưa.

Giang Nguyệt vẫn cố chấp đứng tại chỗ.

Advertisement

Cửa sổ phía sau chậm rãi hạ xuống, cô nhìn thấy hình dáng người đàn ông lạnh lùng bên trong.

“Cảm ơn ngài đã rộng lượng giúp đỡ!”

Cô dịu dàng cảm ơn, và cúi gập người trước anh.

Ngưng lại một lúc, “Lên xe!” Giọng nói lạnh lẽo của người đàn ông vang lên.

Lời này vừa nói ra, không chỉ có Giang Nguyệt, ngay cả Tiết An cũng sửng sốt.

Advertisement

Toàn thân cô ướt đẫm, mà chiếc siêu xe này đắt đỏ hiện đại, nếu như cô bước vào, không phải sẽ làm dơ bẩn bên trong xe ư?

Giang Nguyệt khó xử trả lời: “Tôi lên sẽ làm bẩn xe của ngài.”


Tiêu Kỳ Nhiên nhíu mày.

“Giang…” Anh dừng lại vài giây, hình như đang nghĩ đến tên cô.

“Tiêu tổng, tôi tên là Giang Nguyệt.” Giang Nguyệt lập tức bổ sung.

“Ừ, tôi không thích nhắc lại lần thứ hai.” Vẻ mặt Tiêu Kỳ Nhiên không còn kiên nhẫn:

“Mười giây, lên xe.”

Nói đến điều này, Giang Nguyệt hình như cũng không có lý do gì để từ chối. Huống chi tên họ Nam kia sẽ không dễ dàng mà buông tha cho cô, vì thế cô quyết định mở cửa xe, ngồi vào.

Trong nháy mắt cửa xe đóng lại, tiếng mưa bên ngoài cũng bị ngăn cách.

Giang Nguyệt toàn thân ướt đẫm, thật cẩn thận ngồi bên cạnh Tiêu Kỳ Nhiên.

Cô cố gắng duy trì khoảng cách càng xa càng tốt.

Tiết An nhiệt tình, lấy khăn mặt đưa tới cho cô.

“Cảm ơn cậu.”

Giang Nguyệt dùng hai tay nhận lấy, cô cẩn thận dùng khăn mặt lau đi toàn bộ nước mưa trên người, cố gắng hết sức để không tạo ra âm thanh.

Cho dù không nhìn người đàn ông bên cạnh, cô cũng có thể cảm giác được, khi anh ngồi trong xe cảm giác cũng cao quý hơn nhiều khi ở trong quán bar.

Động tác lau tóc của Giang Nguyệt nhanh nhẹn, thoắt cái liền dùng khăn mặt quấn tóc lại, sau đó ngoan ngoãn ngồi yên, ánh mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.

Bên trong xe rất yên tĩnh.


“Tên là gì?” Tiêu Kỳ Nhiên hỏi một lần nữa.

“Giang Nguyệt”

“Địa chỉ nhà.”

“Nhà tôi bán trả nợ rồi, hiện tại không có nhà.”

“Cha mẹ và anh chị em đâu?”

“Bố tôi đã qua đời, mẹ tái giá, còn có em trai chắc là đang ở trong sòng bạc.”

Câu trả lời đơn giản nhưng khiến Tiết An vừa nghe được trong lòng đã kinh hồn bạt vía, không thể nói là do Tiêu tổng hỏi quá lạnh lùng, hay vì Giang Nguyệt trả lời quá bình tĩnh.

Tóm lại, hai kẻ này đều vô tình như nhau.

Dừng lại một lúc, Tiêu Kỳ Nhiên tiếp tục đặt câu hỏi.

“Tốt nghiệp chưa?”

“Vừa tốt nghiệp được nửa năm.”

“Bây giờ đang độc thân?”

Vấn đề này vừa mới xuất hiện, Giang Nguyệt liền cười khổ: “Tiêu tổng, nhìn bộ dạng tôi trông giống như đã có bạn trai sao?”

Tiêu Kỳ Nhiên nghiêng mặt nhìn về phía cô.

Vài giây sau, anh cũng cười khẽ một tiếng: “Là tôi nghĩ nhiều rồi.”

- -------------------------------

Tác giả:Tiết An: Tính ra thì tôi là người se duyên cho Tiêu tổng và chị Giang Nguyệt đúng không?

Tiêu Kỳ Nhiên: Tiền thưởng tháng sau giảm một nửa!

Tiết An: Hả? Tiêu tổng, nãy giờ có ai nói gì ạ? Tôi không nghe thấy gì hết trơn...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui