Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Không biết vì cái gì, đêm nay Tiêu Kỳ Nhiên cực kỳ khó chịu, huyệt thái dương cũng giật giật theo, là do căn phòng quá ồn ào, hay vì những người phụ nữ cười cợt kia, anh không phân biệt được nữa.

Nhưng đi từ quán bar đến bãi ô tô, trong đầu Tiêu Kỳ Nhiên chỉ hiện lên khuôn mặt thanh khiết mà cô đơn kia, khuôn mặt rõ ràng đang ở trong vũng bùn tăm tối nhưng không hề bị nhuốm bẩn.

Mưa bên ngoài không ngừng, ngược lại càng lúc càng lớn.

Tiết An vừa mới được mời vào làm trợ lý riêng của Tiêu Kỳ Nhiên, nhìn thấy anh đi ra thì vội vàng cầm ô đi qua nghênh đón. Lúc mưa nên đi nhanh một chút, nhưng không rõ vì sao bước chân của Tiêu Kỳ Nhiên lại cực kỳ chậm chạp.

Giống như đang cố ý chờ ai đó.

Tiết An cầm ô không dám thúc giục, chỉ có thể “nhắm mắt làm ngơ” đi theo Tiêu tổng.

Từ cửa quán bar đến vị trí đậu xe, khoảng cách ngắn ngủi vài chục mét, nhưng lại phải đi một lúc lâu mới tới. Ngồi chờ trong xe, sắc mặt của Tiêu Kỳ Nhiên tối đen lại.

Tiết An mới vào làm chưa được mấy tháng, còn đang trong thời gian thử việc.


Tuy rằng không thể đoán ra được nguyên nhân khiến ông chủ không vui, thế nhưng cậu ta có thể cảm nhận được luồng không khí lạnh lẽo bao vây xung quanh lúc này.

Ở chung thời gian dài như vậy nhưng Tiết An thật sự không đoán được tính tình của Tiêu tổng này, sáng nắng chiều mưa.

Haizz, thật sự kiếm miếng cơm ăn không dễ dàng chút nào.

Truyện được đăng tại ứ n g dụng R ea d Me hoặc We Read.

Tiết An: “Tiêu tổng, bây giờ chúng ta đi đâu?”

Hàng ghế sau không có động tĩnh gì.

Tiêu Kỳ Nhiên mím môi, mệt mỏi hít một hơi thuốc, cố gắng gạt đi phiền muộn trong lòng.

Tiết An cũng không dám hỏi lần thứ hai, chỉ im lặng chờ đợi. . Đam Mỹ Sắc

Khoảng mười phút sau, Tiêu Kỳ Nhiên nghiền nát tàn thuốc, ngồi thẳng người sau đó lạnh lùng nói:

“Về Thụy Uyển.”

Tiết An lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, yên lặng khởi động động cơ.

Khi anh ta vừa đạp chân ga, chậm rãi khởi động xe, thì đột nhiên nhìn thấy một người phụ nữ chạy ra trước cửa quán bar, sau đó lao vào trong màn mưa trắng xóa, nhìn qua nhìn lại, giống như là đang tìm cái gì đó.

Phía sau rất nhanh có mấy người đàn ông đuổi theo, xem ra là tới để bắt cô ấy. Tiết An nhìn vài lần rồi quay đi, trong miệng không khỏi xót xa:


“Đáng thương thật…”

Lúc này, người đàn ông ở hàng ghế sau đột nhiên mở mắt ra, quay đầu nhìn thoáng qua bóng dáng phía sau xe, thanh âm trầm thấp lập tức hạ xuống:

“Dừng xe lại.”

Tiết An trong lòng thảng thốt, lập tức đạp phanh.

Trời mưa khiến mặt đường trơn trượt, tiếng phanh xe “Kéttt” một hơi dài, rất nhanh đã hấp dẫn sự chú ý của người phụ nữ trong mưa kia. Cô ta khựng lại một giây, sau đó liền dùng hết sức lực chạy đến đuôi xe.

Mà xe cũng đang dừng lại giống như chờ cô.

Giang Nguyệt mạo hiểm điên cuồng chạy trong mưa lớn, mái tóc ướt đẫm dính vào mặt, bộ dạng chật vật đến đáng thương, nhưng cô vẫn rất bình tĩnh đứng trước cửa xe, lấy tay lễ phép gõ lên cửa kính hai cái.

Cửa xe vẫn không hạ xuống.

Cô nhắm mắt lại, quay đầu nhìn đám người đuổi theo đằng sau, biết thời gian đã không còn kịp.


Cô nhanh chóng lấy tay lau nước mưa trên mặt, cúi đầu lấy ra một tấm thiệp, dán lên kính xe.

Đó là danh thiếp Tiêu Kỳ Nhiên vừa đưa cho cô.

Thế nhưng không thấy bất cứ động tĩnh gì, mắt thấy đám người đằng sau sắp bắt kịp cô, Giang Nguyệt hít sâu một hơi, cúi chào người trong xe.

Là đang cảm ơn anh sao?

Nhưng rõ ràng anh đã không làm gì cả.

Tiêu Kỳ Nhiên lẳng lặng nhìn Giang Nguyệt cách mình một tấm kính, ánh mắt bình tĩnh lãnh đạm, nhưng trong lòng dâng lên một loại cảm xúc khó hiểu.

“Tiêu tổng, không giúp cô ấy sao?" Tiết An nhìn mấy người đàn ông xông tới muốn đè cánh tay của cô lại, trong lòng dâng lên thương hại:


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui