Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Giọng nói của Giang Nguyệt rất nhẹ, nhưng khí thế không cần giận cũng khiến người khác sợ này khiến cho Tiểu Diệp lập tức im lặng.

Tần Di Di bất giác cắn khóe môi, sắc mặt tái nhợt.

Tiểu Diệp tuy rằng không có chỉ đích danh, nhưng hiện tại toàn bộ công ty trên dưới ai còn không biết người dựa vào đàn ông lên mặt này chính là Tần Di Di cô?

Hầu hết nhân viên của công ty đều là người gió chiều nào thì theo chiều đó. Bây giờ biết Giang Nguyệt có công lớn như vậy, khẳng định càng được sủng ái, ai nấy cũng bắt đầu nịnh hót với cô, khen không dứt miệng.

Lúc Tần Di Di đi lấy nước, còn bị người khác xô đẩy một chút, đối phương thậm chí còn rất khiêu khích nhìn cô một cái.

Không quá nửa ngày, Tần Di Di đã được gọi vào văn phòng tổng giám đốc. Vừa nhìn liền hiểu là cô ta đã mách lẻo gì với Tiêu Kỳ Nhiên rồi.

Giang Nguyệt nghe được tin này, lông mày cũng không nhíu một chút, vẫn thản nhiên làm tiếp việc của mình.

Kết quả là sau đó, Tiêu Kỳ Nhiên gọi Giang Nguyệt đến văn phòng, nói là muốn nói chuyện về hợp đồng buổi sáng với tập đoàn Thịnh Thế.


Lúc Tần Di Di đi ra, biểu tình trên mặt đã không còn khó coi như trước, đôi mắt còn ươn ướt, xem ra là đã được Tiêu Kỳ Nhiên dỗ dành.

Khi Giang Nguyệt đi ngang qua, cô ta đột nhiên nói một câu: “Nghe nói chị Giang Nguyệt nhận Thịnh tổng làm cha nuôi ạ, thật lợi hại nha.”

Giang Nguyệt sững sờ trong giây lát.

Lời này rất mơ hồ, rất nhiều người nghe được, nhưng cũng không ngẩng đầu, chỉ dỏng tai lên nghe.

‘Nhận cha nuôi’ cũng không phải là từ mang ý nghĩa tốt đẹp gì.

Nghệ sĩ trong ngành này, ngoài mặt nói là nhận cha nuôi, sau lưng thì là ôm đùi đại gia, làm chuyện mờ ám khắp nơi.

Bên ngoài với ‘cha nuôi’ càng có vẻ thân thiết thì sau lưng chơi càng cao cấp.

Bước chân Giang Nguyệt dừng một chút, liếc nhìn Tần Di Di, thanh âm không mặn không nhạt:


“Chiếc cốc trên bàn cô rất đẹp.”

Tần Di Di sửng sốt, không rõ vì sao Giang Nguyệt đột nhiên nói chuyện này, nhưng cũng rất nhanh tiếp lời, giọng điệu vui vẻ: “Em cũng thấy nó rất đẹp, đó là cốc đôi với A Nhiên.”

"Vậy thì uống nhiều nước hơn, ít nói một chút."

Giọng nói Giang Nguyệt lạnh lùng, nói xong câu này liền không quay đầu lại mà bước đi về văn phòng.

Còn Tần Di Di ngồi ở trên ghế, sắc mặt tái xanh.



Đẩy cửa bước vào phòng làm việc của tổng giám đốc, trong phòng không có ai.

Giang Nguyệt giật mình, theo bản năng quay đầu.

Một giây sau, cô bị một đôi tay to ôm lấy eo, trong nháy mắt mất đi thăng bằng, cô không tự chủ được ngửa ra sau, trực tiếp ngồi lên đùi người đàn ông.

Hơi thở nam tính quen thuộc bao quanh cô: "Giang Nguyệt, tôi thật sự đánh giá thấp cô rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận