Khoảnh khắc cửa phòng bệnh mở ra, Giang Nguyệt theo bản năng lùi về phía sau vài bước, đề phòng đụng phải người bên trong đi ra.
Một người đàn ông khập khiễng bước ra khỏi phòng, mái tóc ngắn gọn gàng, đôi lông mày sắc nét, đường nét khuôn mặt rõ ràng, làm cho người ta có cảm giác cao ngạo khó thuần.
Anh ta cao ráo, ưa nhìn, mặc đồ bệnh viện, chân bó bột, khuỷu tay kẹp hai chiếc nạng, khuôn mặt tuấn tú trông rất thiếu kiên nhẫn.
Người thanh niên chống nạng, vừa nhảy về phía trước vừa quay đầu lại: “Đừng đi theo tôi, ông đây thấy phiền!”
Giang Nguyệt tránh không được, vẫn đụng phải anh ta.
“Mẹ…”
Thịnh Cảnh Tây bị đụng suýt nữa té ngã, há miệng định chửi người nhưng khi thấy Giang Nguyệt mặc quần áo bệnh nhân cũng đang trong tình trạng khó cử động, lời nói của anh ta nghẹn ở cổ họng.
“... Tôi, tôi không đụng phải cô chứ?” Giọng điệu của anh ta nghiêm túc hơn vừa rồi không ít, thái độ cũng thành khẩn:
Advertisement
“Tôi không cố ý, là do tôi không thấy đường.”
Người đàn ông trước mặt có làn da trắng ngần, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt sáng ngời, là loại đàn ông đẹp trai rất có cảm giác thiếu niên.
Vừa rồi ở trong phòng hùng hùng hổ hổ, còn tưởng rằng đại thiếu gia ăn chơi bất cần nhà ai, không ngờ anh ta khá lịch sự, tính kiêu ngạo hống hách cũng giảm đi không ít.
“Không sao.” Giang Nguyệt bình tĩnh nói, vòng qua Thịnh Cảnh Tây và quay trở lại phòng bệnh của mình.
Lúc này, người trong phòng mới dám tiến lên, nói một cách thận trọng: “Thiếu gia Cảnh Tây, cậu vẫn nên trở về phòng nằm đi, lát nữa Thịnh đổng đến thăm cậu, nếu nhìn thấy cậu như vậy thì sẽ lại tức giận.”
Thịnh Cảnh Tây hoàn toàn không để lời nhắc nhở này vào tai, bước ra ngoài: “Ông ấy tới thì sao? Ai thích sống trong bệnh viện tồi tàn này thì sống, tôi không thể sống ở đây được!”
Vừa dứt lời, anh ta liền nhìn thấy Thịnh Sóc Thành đi tới, phía sau là trợ lý Trương Nghị ngàn năm không thay đổi.
Đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Thịnh Cảnh Tây dựa thẳng vào tường để đứng vững, lười biếng mở miệng chào hỏi: “Cha, cha đến rất...”
Anh ta còn chưa dứt lời, Thịnh Sóc Thành mắt không chớp tiếp tục đi về phía trước, cũng không thèm liếc mắt nhìn anh ta một cái.
Thịnh Cảnh Tây:?
Anh ta tàng hình à?
Thịnh Cảnh Tây kinh ngạc cúi đầu nhìn mình một cái, sau đó nhìn Thịnh Sóc Thành lướt qua mình, đồng tử kinh ngạc mở to.
Trương Nghị giải đáp nghi ngờ cho anh ta: “Thiếu gia, Thịnh đổng đến thăm Giang tiểu thư, lát nữa sẽ tới thăm cậu.” .
||||| Truyện đề cử: Ma Thần Trời Sinh |||||
Trong lòng Thịnh Cảnh Tây càng cảm thấy kỳ diệu khó hiểu, rốt cuộc là ai mà có thể quan trọng hơn đứa con ruột như anh ta?
Anh ta thật sự là tò mò, chống nạng đi theo.
Trong phòng bệnh của Giang Nguyệt.
Thịnh Sóc Thành đích thân tới thăm cô, điều này khiến cô được quan tâm mà lo sợ.
“Khá hơn chưa?” Thịnh Sóc Thành đứng ở cuối giường, Tĩnh Nghi nhanh chóng đẩy ghế tới để ông ấy có thể ngồi xuống nói chuyện với Giang Nguyệt.
Giang Nguyệt gật đầu, cười thản nhiên nói: “Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn chú Thịnh quan tâm.”
“Bà cụ vừa nghe cuộc điện thoại của cô thì đã biết cô xảy ra chuyện.”
Tuy rằng ông ấy không biết làm sao Trình Nghênh Xuân nghe ra được.
“Cô xảy ra chuyện lớn như vậy, bà cụ thật sự rất sợ hãi.”
Thịnh Sóc Thành nhìn cô, trong giọng nói không nghe ra được cảm xúc gì: “Bình thường ra ngoài phải chú ý bảo vệ bản thân hơn.”
Giang Nguyệt nghe thấy lời này thì biết ông ấy đang quan tâm mình.
“Là tôi không đúng, đã khiến bà lo lắng.” Trong lòng Giang Nguyệt cảm thấy mềm mại khó tả, giống như được dòng nước ấm vây quanh: “Sau này nhất định tôi sẽ chú ý, không để mọi người phải lo lắng cho tôi nữa.”
Thịnh Sóc Thành giãn lông mày: “Chờ khi nào cô xuất viện thì tự mình nói những câu này với bà cụ đi, bà ấy cứ lẩm bẩm muốn đến bệnh viện thăm cô.”
“Tuyệt đối không được!” Giang Nguyệt lập tức từ chối.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...