Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

“Còn nữa.” Tô Gia Lan dừng lại, bà ta mỉm cười hỏi: “Bác thấy báo chí có viết, nói rằng con mắc chứng rối loạn lưỡng cực, và có xu hướng tự sát đúng không?”

Giang Nguyệt cũng không dừng lại, giọng nói cô bình tĩnh: “Đúng vậy, có chuyện gì không?”

“Giang Nguyệt, bác không có ý nguyền rủa con.” Tô Gia Lan khẽ mỉm cười nói:

“Ví dụ… Bác nói là ví dụ, lần sau con lại phát bệnh, lại muốn tự sát, thì con bảo A Nhiên phải làm sao bây giờ? Cùng con đi chết sao?”

Advertisement

Nhất thời Giang Nguyệt á khẩu không nói nên lời.

“Mấy người trẻ tuổi các con nghĩ quá đơn giản.” Tô Gia Lan thở dài, lo lắng nói:


“Nếu con có bệnh như vậy, bác tuyệt đối sẽ không thể để con gả vào nhà bác.”

“Giang Nguyệt, con cảm thấy bác khinh thường thân thế của con, con cảm thấy đây chính là bất lợi của con. Nhưng chính là bởi vì thân thế không môn đăng hộ đối của con và A Nhiên, một ngày không xác định nào đó trong tương lai, sẽ mang đến tai hoạ cho thằng bé.”

“Trong hôn nhân của hai đứa, người thiệt thòi, thật ra lại chính là A Nhiên.”

Tô Gia Lan thở dài: “Bởi vì sự chênh lệch giữa hai đứa quá lớn, nếu như con có chuyện gì, bên ngoài sẽ chỉ nói là con gả vào hào môn, bị đối xử không công bằng, trầm cảm dẫn đến bệnh tình phác tác, cuối cùng ôm hận tự sát.”

“Chẳng lẽ con thật sự nỡ để cho thằng bé gánh chịu hàng sự sỉ nhục của mọi người hay sao, nói thằng bé tự tay kết liễu tính mạng của con sao?”

“Đến lúc đó, con chẳng lẽ muốn một người mẹ như bác trơ mắt nhìn thằng bé rơi vào trầm cảm, rơi vào vực sâu bị ngàn người phỉ nhổ sao?”

Trước khi Tô Gia Lan rời đi, bà ta còn dịu dàng nhỏ giọng quan tâm Giang Nguyệt vài câu, bảo cô mấy ngày này dưỡng bệnh cho thật tốt, bà ta còn chúc cô nhanh chóng bình phục.

Ly nước của Tô Gia Lan rót cho cô đã nguội lạnh, cô dùng tay trái không bị bỏng cầm ly nước lên, uống hết nước bên trong.

Dòng nước lạnh từ cổ họng tràn vào dạ dày, lạnh thấu tim.

Trước khi Tô Gia Lan nhắc đến, cho tới bây giờ Giang Nguyệt cũng chưa từng nghĩ tới chuyện này, hoặc là nói là cô căn bản không cảm thấy căn bệnh của mình, sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của cô và Tiêu Kỳ Nhiên.

Điều này giống như hồi chuông cảnh báo cho cô.

Cô nhớ tới lúc trước cô không thể kiềm chế được cảm xúc, mất kiểm soát chạy vào đường cao tốc đông xe cộ qua lại, là Tiêu Kỳ Nhiên ôm cô từ trên đường cao tốc xuống, đưa cô đến nơi an toàn.


Cô lại nhớ tới lúc bản thân đang quay phim, nhìn thấy những tên côn đồ đang chuẩn bị ra tay với cô, bởi vì cô nhập vai một cách quá tiêu cực, nên cô đã chọn cách nhảy xuống sông, là Tiêu Kỳ Nhiên kịp thời tìm kiếm đội cứu nạn, trục vớt cô lên.

Thậm chí ngay cả bây giờ, khi cô bị Thượng Trạch Văn bóp cổ, từ bỏ mà vũng vẫy trong tuyệt vọng, vẫn là Tiêu Kỳ Nhiên xuất hiện, ôm chặt cô vào lòng, thấp giọng nói: “Anh ở đây.”

Anh đã cứu cô rất nhiều lần.

Nhưng lần sau thì sao?

Con người vốn không thể đảm bảo được những điều mà bản thân chưa biết.

Cô nhắm mắt lại, trước mắt đều là cái cống rãnh đen tối kia, còn có chất lỏng ấm áp chảy đầy tay không dừng lại được.



Chân Giang Nguyệt không có vấn đề gì, chỉ là bong gân có chút nghiêm trọng. Bác sĩ đề nghị cô nên đi bộ nhiều hơn trong hành lang bệnh viện, để có thể làm cho thân thể mau chóng hồi phục.


Ăn cơm tối xong, Giang Nguyệt tự mình vịn vào lan can hành lang, cô chậm rãi đi về phía trước.

Cô luôn ở trong phòng bệnh, khiến cho cô cảm thấy rất áp lực, đi ra ngoài một chút cũng có thể giải sầu.

Trước cửa một phòng bệnh, truyền đến tiếng gầm gừ của một nam thanh niên, trong giọng nói có chút bực bội:

“Tôi nói rồi, tôi không cần các ngươi đến chiếu cố tôi, tiểu thiếu gia tôi rất tốt!”

“Thiếu gia Cảnh Tây, cậu vừa mới bị tai nạn xe…”

Lúc Giang Nguyệt đi ngang qua cửa phòng, cô chỉ cảm thấy bên trong vô cùng ồn ào, cô cau mày lại, xoay người muốn trở lại.

Nhưng không ngờ, cánh cửa phòng trước mặt cô đột nhiên mở ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui