Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ
"A Nhiên, đêm nay ở lại với em được không?"
Tần Di Di rụt rè nói một câu như vậy, trong mắt mang theo sự chờ mong khiến người ta khó có thể từ chối.
Tiêu Kỳ Nhiên cụp mắt xuống, nhìn đôi mắt ngấn nước kia, nhất thời ngẩn ra.
Vừa rồi Giang Nguyệt có phải cũng đang giữ hắn ở lại hay không?
Trong lúc anh thất thần, Tần Di Di lại giật giật ống tay áo của anh, nhỏ giọng nói:
"Em sợ lát nữa sẽ cúp điện tiếp, anh ở lại với em đi được không?"
Lúc này Tiêu Kỳ Nhiên mới hoàn hồn lại, ánh mắt rơi vào trên khuôn mặt có chút ửng đỏ của cô.
"Được."
Trong phòng ngủ, Tiêu Kỳ Nhiên ăn mặc chỉnh tề, khoanh chân dài ngồi ở mép giường, chờ Tần Di Di ngủ.
Bề ngoài Tiêu Kỳ Nhiên trông rất kiên nhẫn, nhưng rõ ràng là đang không yên lòng.
Cảm nhận được điểm này, Tần Di Di trong lòng cảnh giác, nhưng ngoài mặt vẫn là ngoan ngoãn nghe lời, thanh âm mềm nhũn:
“A Nhiên, anh đối với em thật tốt. Em rất cảm động.”
Hơi thở của cô trở nên rất nặng, hai má ửng hồng: "Em đột nhiên cảm thấy lạnh quá, có phải em phát sốt rồi không?"
Tiêu Kỳ Nhiên nghe vậy liền giơ tay sờ trán cô.
Thật sự có chút nóng.
Vẻ mặt Tiêu Kỳ Nhiên nghiêm túc, hỏi một câu: "Ở đây có thuốc hạ sốt không?"
Tần Di Di nhắm chặt hai mắt, môi mím chặt, lắc đầu.
Chắc là do khi nãy cô ở trong phòng tắm bị lạnh quá lâu, vốn dĩ muốn làm cho Tiêu Kỳ Nhiên đau lòng. Ai ngờ lại thật sự khiến bản thân cô bị cảm.
Mùi vị này thực sự rất khó chịu.
Nhưng nghĩ đến Tiêu Kỳ Nhiên ở bên cạnh, Tần Di Di liền cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Cô mở to đôi mắt mờ trong sương nhìn người đàn ông đang ngồi trên giường, lông mày hơi cau lại.
Tần Di Di muốn nắm tay Tiêu Kỳ Nhiên, lại đúng lúc anh đứng dậy.
“Tôi gọi điện thoại cho trợ lý, bảo anh ấy đi mua thuốc hạ sốt cho cô.”
Tần Di Di có chút không vui, nhưng nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của hắn, lại không khỏi động lòng.
Trong lòng Tiêu Kỳ Nhiên nhất định là có cô, nếu không anh ấy sẽ không lo lắng cho cô như vậy đúng không?
Tần Di Di quấn người trong chăn, đôi mắt chớp chớp, giọng nói mềm mại dễ thương như trẻ con làm nũng: “A Nhiên, em hơi đói bụng.”
Tiêu Kỳ Nhiên đang gọi điện thoại cho trợ lý, liền quay đầu nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Muốn ăn gì?”
“Em muốn ăn bánh hạt dẻ ở thành nam.” Nói được một nửa, Tần Di Di như đột nhiên nghĩ tới một chuyện, sắc mặt có chút ngượng ngùng:
“Đêm khuya vậy mà bắt trợ lý Tiết đi xa vậy là không tốt đúng không anh?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...