Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ
Trong đôi mắt đen nhánh của Tiêu Kỳ Nhiên mang theo ôn hòa, ngữ khí nhu hòa: “Đã chơi đến muộn như vậy rồi. Tôi sợ sáng mai cô không dậy nổi. Không phải còn có một cuộc hẹn hò sao?”
Vốn dĩ Tần Di Di còn có chút không vui, nhưng khi cô ấy nghe Tiêu Kỳ Nhiên ở trước mặt Giang Nguyệt nói hẹn hò với mình, tâm tình cô nàng lập tức tốt hơn, lộ ra khuôn mặt tươi cười hồn nhiên:
“Được, A Nhiên, anh cũng phải nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai gặp ạ.”
“Ngày mai gặp.” Tiêu Kỳ Nhiên đáp ứng, còn thay Tần Di Di cởi dây an toàn.
Lúc Giang Nguyệt ngước mắt lên, vừa vặn nhìn thấy Tần Di Di đột nhiên cúi người hôn lên má Tiêu Kỳ Nhiên.
“Hôn chúc ngủ ngon, tạm biệt anh.”
Tiêu Kỳ Nhiên ngẩn ra, dường như cũng không ngờ được cô ta sẽ đột nhiên hành động như vậy như vậy, lông mày vội cau lại, lại không bị phát hiện nhanh chóng giãn ra, nhàn nhạt cười nói:
"Chúc ngủ ngon.”
Giang Nguyệt nhìn thấy cảnh hai người hôn nhau, cũng không phản ứng gì.
Đến khi Tần Di Di vào nhà, nụ cười trên khuôn mặt của Tiêu Kỳ Nhiên gần như biến mất ngay lập tức, thay vào đó là sự thờ ơ lạnh lùng.
"Bản lĩnh lớn rồi, còn chưa chấm dứt hợp đồng với Giang San, đã thông đồng với Trần Tư Tề?"
Ý tứ châm chọc trong lời nói của hắn lộ ra rõ ràng, khóe miệng gợi lên độ cong lạnh lẽo: “Trước tiên rời đi, sau đó tính toán ký với Trần Thị?”
Giang Nguyệt cũng không né tránh đề tài này, chỉ nhẹ giọng trả lời: “Tôi không có tâm cơ như anh nghĩ.”
Cô và Trần Tư Tề tính ra thì đây cũng chỉ là lần thứ hai gặp mặt mà thôi.
Lần đầu tiên là vào ngày sinh nhật của Tiêu Kỳ Nhiên.
Tiêu Kỳ Nhiên không nói gì, nhưng thái độ của anh đã thể hiện tất cả.
Ở trong mắt hắn, Giang Nguyệt chính là tâm cơ như vậy, liền có thể vì tiền tài mà không từ thủ đoạn.
Thủ đoạn giống như năm đó đã đối với hắn.
"Trước khi trả hết tiền, tốt nhất là cô thu hết lại những tâm tư không nên có đi."
Bỏ lại câu nói lạnh lùng này, Tiêu Kỳ Nhiên khởi động động cơ xe, nhấn ga.
Khi trở lại Thụy Uyển, Tiêu Kỳ Nhiên cũng theo Giang Nguyệt vào nhà.
Giang Nguyệt không ngờ hắn còn theo vào, nhất thời không kịp phản ứng: “Tối nay anh muốn ở lại đây à?”
Giọng điệu hơi ngạc nhiên.
Dựa theo biểu hiện của hắn tối nay, hắn chắc là chán ghét cô đến cực điểm, đưa cô trở về cũng coi xem như hắn đang phát thiện tâm rồi.
Mi tâm Tiêu Kỳ Nhiên ngưng tụ, ngữ khí không tốt: “Nhà tôi, tôi không thể ở sao?”
Giang Nguyệt hờ hững liếc hắn một cái, cũng không phản bác, giọng điệu bình tĩnh nói: “Tiêu tổng xin cứ tự nhiên!”
Nói xong, cô đi vào phòng tắm.
Vừa rồi bị hắt rượu, cảm giác nhớp nháp khắp người khiến cô khó chịu nên muốn đi tắm thật nhanh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...