Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ
Có vẻ anh ta như có thể nhìn thấu lớp ngụy trang của cô trong nháy mắt.
Giang Nguyệt dừng một chút, đang muốn nói cái gì, trong đám người ồn ào đột nhiên truyền ra một câu châm chọc:
“Nói cười vui vẻ thế? Đến cả chủ nhân bữa tiệc gọi mà hai người cũng không nghe được nhỉ?”
Lúc nói lời này, đôi mắt Tiêu Kỳ Nhiên đều lạnh đi.
Nghe tiếng, hai người mới ngẩng đầu lên.
Lúc này, Đoàn Dật Bác ngượng ngùng gãi đầu: “Giang Nguyệt, tôi gọi cô nửa ngày rồi đấy.”
“Xin lỗi, vừa rồi tôi hơi mất tập trung.” Giang Nguyệt ngồi thẳng dậy, không để ý đến lời châm chọc của Tiêu Kỳ Nhiên, ánh mắt rơi vào trên mặt Đoàn Dật Bác:
“Đoàn thiếu có thể nói lại lần nữa không?”
Biểu cảm của cô vẫn tự nhiên như trước, không vì chuyện vừa rồi mà trở nên bối rối, mà lại là rất bình tĩnh và điềm đạm.
Đoàn Dật Bác: “Cũng không có gì, chỉ là hỏi cô có muốn cùng chơi trò Nói Thật hay Mạo Hiểm không thôi.”
Nhóm người này thường tụ tập với nhau, trò chơi qua lại cũng chỉ có mấy thứ như vậy.
Nhưng do có phụ nữ ở đây nên họ cũng sẽ không hỏi những gì đi quá xa, chỉ trêu chọc đối phương một chút mà thôi.
Như thế nào là đúng mực, đám người bọn họ biết rõ nhất.
"Được, đến đây rồi thì cùng nhau chơi đi."
Giang Nguyệt cười đồng ý, trên mặt không có bất mãn, ngược lại rất chờ mong: "Chơi như thế nào?"
“Luật cũ là, đoán xúc xắc, người thua phải trả lời một câu hỏi của người thắng. Hoặc chọn thực hiện mạo hiểm, làm theo yêu cầu của người thắng.” Đoàn Dật Bác trong lòng cảm thấy áy náy với Giang Nguyệt, vì vậy thái độ của anh ta cũng tương đối ân cần.
Giang Nguyệt gật đầu, tiếp nhận xúc xắc: “Vậy bắt đầu đi.”
Cô không có gì phải sợ cả.
Mấy ván đầu, Giang Nguyệt vẫn chưa hề thua. Mãi cho đến vòng thứ tư, không ngờ lại bị Tần Di Di đoán đúng.
Tần Di Di chóp chớp mắt, giọng nói giòn tan: “Chị Giang Nguyệt, em đoán đúng rồi chứ?”
Giang Nguyệt dừng một chút, cúi đầu nhìn thoáng qua xúc xắc của mình.
Hôm nay, vận khí quả nhiên thật tệ.
"Chị Giang Nguyệt, chị thua rồi." Tần Di Di híp mắt, che miệng cười trộm: “Vậy chị Giang Nguyệt chọn nói lời thật lòng, hay là mạo hiểm?”
Giang Nguyệt mím môi, giọng nói bình thản: "Tôi chọn mạo hiểm.”
Ai biết Tần Di Di có thể mượn cơ hội này ép cô nói ra cái gì không nên nói không. Cô lười ứng phó, càng không muốn cô ta chơi vòng vo.
"Chị Giang Nguyệt thì ra không chọn lời thật lòng nha." Tần Di Di trên mặt lộ ra mất mát, ngữ khí cũng theo đó không vui:
“Vậy chị Giang Nguyệt tùy tiện chọn một người đàn ông ở đây, hôn một cái đi.”
Những lời này vừa nói ra, lập tức có tiếng ồn ào.
Giang Nguyệt diện mạo xuất sắc, lại là đại mỹ nữ trong giới ai cũng thích. Nếu được cô hôn một cái như vậy, tuyệt đối không thiệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...