Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Tiêu Kỳ Nhiên lặng lẽ nhìn cô, nói với vẻ mặt bình tĩnh: “Không phải cô đã nói rằng mọi thứ của cô đều có giá rõ ràng sao?”

Sắc mặt của Giang Nguyệt trở nên trắng bệch, cô lập tức cự tuyệt: “Tôi hiện tại không thiếu tiền.”

Nói xong, cô lại cảm thấy không ổn, lại nói thêm một câu: “Tôi cũng không muốn dùng phương thức này để kiếm tiền.”

Ngụ ý là, cô không muốn kiếm tiền theo cách đặc biệt này.

Hay là phải làm hài lòng hắn theo cách đặc biệt này.

“Ha, có phải tôi còn phải khen cô một câu trinh tiết hay không?” Tiêu Kỳ Nhiên đè nén, ánh mắt hắn dừng lại trên người của cô khoảng hai giây.

Trong nhà chỉ có một mình Giang Nguyệt, vậy nên cô ăn mặc cũng thoải mái, chỉ mặc một bộ đồ ngủ cổ chữ V rộng, cảnh xuân như ẩn như hiện, có một chút chói mắt.

Hô hấp của hắn rõ ràng bắt đầu trở nên nặng nề hơn, hơi thở nóng bỏng giữa những thanh âm khàn khàn:

“Lúc cô muốn leo lên xe của tôi, lúc không muốn thì lại lập đền thờ, giả vờ trinh tiết?”

“Giao dịch của cô và tôi, chẳng lẽ cô lại là người được định đoạt sao?”

Hắn dựa vào vách tường, từ trong túi lấy ra hộp thuốc lá, không có chút bận tâm mà châm lửa ở trước mặt của cô, mặc cho mùi thuốc lá chói mũi tràn ngập khắp cả căn phòng.


Giang Nguyệt theo bản năng làm ra tư thế phòng vệ, hai chân gắt gao, từ gót chân đến sau cổ toàn bộ cơ bắp của cô đều trở nên căng thẳng, trong ánh mắt mang theo sự hoảng loạn.

Là ánh mắt đang cảnh giác với kẻ xấu.

Cô đang cảnh giác với hắn?

Điều này làm cho Tiêu Kỳ Nhiên rất phiền não, đầu lưỡi của hắn miết vào răng của hàm sau, thản nhiên mở miệng nói: “Đem báo cáo kiểm tra sức khoẻ lần trước lấy ra đây.”

Giang Nguyệt không rõ hắn đang có ý gì.

“Tôi không muốn đụng vào thứ đã bị người khác làm bẩn.” Hắn thản nhiên mở miệng:

“Tôi cũng có quyền biết tình trạng cơ thể hiện tại của cô, rốt cuộc có thích hợp để tiếp tục loại giao dịch này hay không.”

“Giang Nguyệt, cô đừng quên trước kia là cô cầu xin tôi ngủ với cô.”

Hắn từ trên cao mà nhìn xuống, ánh mắt của hắn nhìn về phía cô cực kỳ lạnh nhạt, giống như là đang xem xét giá trị của một món đồ.

Chậm rãi mà lại bình tĩnh, nhưng lại có tính sỉ nhục cực mạnh.

Giang Nguyệt im lặng trong hai giây.


Đúng. Cô đã trèo lên xe của hắn. Cũng thật sự đã từng cầu xin hắn.

Rõ ràng mỗi một câu mà Tiêu Kỳ Nhiên nói đều là sự thật, thế nhưng Giang Nguyệt lại cảm thấy vô cùng nhục nhã và khó chịu.

Cô rũ mắt xuống, khoé môi nhếch lên một nụ cười tự giễu.

Bốn năm nay thuận buồm xuôi gió, làm cho cô đã quên lúc trước mình đã từng nghèo như thế nào, hèn mọn như thế nào. Đê tiện như thế nào.

Nhưng hắn muốn cô nhớ lại tất cả, làm cho tất cả sự kiêu ngạo tự cho là đúng của cô tất cả đều bị đánh nát, để cho cô buông tha cái gọi là thanh cao cùng kiêu ngạo.

Lấy lại sự bình tĩnh ban đầu, Giang Nguyệt nhàn nhạt nói:

“Tôi không có bệnh.”

Lưng cô thẳng tắp hơn cả lúc trước, đôi mắt không chút sợ hãi nhìn chăm chú Tiêu Kỳ Nhiên, ngoan cố im lặng.

Đây là sự phản kháng thầm lặng của Giang Nguyệt.

Giằng co hơn nửa ngày, vẫn là đợi Tiêu Kỳ Nhiên hút xong một điếu thuốc.

“Cô cho rằng cô như vậy thì có thể thay đổi được cái gì?” Tiêu Kỳ Nhiên gạt bỏ tàn thuốc, rồi ném nó vào thùng rác, từng bước đi đến gần Giang Nguyệt:

“Năng lực không đủ, lòng tự trọng có cao hơn trời cũng không có bất kỳ giá trị nào.”

Nói xong, hắn ném chiếc vòng cổ trong tay vào ghế sô pha, nhàn tản cởi bỏ cúc áo, sau khi nới lỏng cổ tay áo, một giây sau liền đặt cô lên tay vịn của ghế sô pha.

Đồng tử của Giang Nguyệt trong nháy mắt phóng đại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui