Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Giang Nguyệt chống cằm, giọng điệu thoải mái không ít: “Đúng vậy, đàn ông đều giống nhau.”

Không chơi gái, thì cờ bạc…

Những người có năng lực thì dính cả hai.

Đàn ông giàu có là vậy, đàn ông nghèo cũng vậy.

Người không có tiền, chẳng hạn như cha cô và Giang Dự. Người có tiền...

Thì ví dụ như Tiêu Kỳ Nhiên.

Trong thời đại hào nhoáng, sự giản dị, khỏe mạnh và hạnh phúc đã trở thành thứ xa xỉ đắt giá nhất.

Chỉ đến lúc này, cô mới nhận ra rằng điều mình mong muốn nhất lại cao đến mức không thể chạm tới.


Nói chuyện với chị Trần vài câu, Giang Nguyệt nói muốn đi rửa chén nên cúp máy, cô vừa bưng chén đĩa đi vào phòng bếp thì có người gõ cửa

Giang Nguyệt bỏ chén vào bồn rửa nước, nghe thấy tiếng động liền ra khỏi bếp, đi về phía cửa.

Bởi vì đang suy nghĩ chuyện khác trong lòng, trong lúc nhất thời cô hơi lơ đãng, phản ứng đầu tiên là Tống Du đã từ nhà họ Tống trở về sau Tết.

“Tống Du, anh về sớm như vậy...”

Giang Nguyệt vừa mở được một nửa, trong nháy mắt nhìn thấy gương mặt người đàn ông ở cửa, sắc mặt nhất thời thay đổi, theo bản năng muốn đóng cửa lại.

Nhưng đối phương đã sớm đoán được hành động của cô, nhanh tay chặn khe cửa, không cho cô đóng.

Sức lực của đàn ông lớn hơn nhiều so với phụ nữ, khiến hành động đẩy cửa của Giang Nguyệt trông thật nực cười.

Cô thử hai lần không thành công, cuối cùng lựa chọn buông tay, lui về phía sau hai bước, mặt không chút thay đổi nhìn anh:


“Tiêu tổng, chúc mừng năm mới.”

Sáu từ, không có một từ nào thật lòng.

Tiêu Kỳ Nhiên thấy cô không chống cự, bước về phía trước một bước rồi tựa vào khung cửa, hai tay đút vào túi quần, ánh mắt thâm trầm nhìn chăm chú vào cô.

Giang Nguyệt rũ mắt, có thể cảm nhận được trong không khí lạnh lẽo còn có mùi thuốc lá nồng đậm trên người người đàn ông này.

Anh đã hút rất nhiều thuốc.

Ánh mắt người đàn ông từ trên xuống dưới, đánh giá toàn thân cô, sau đó dùng ngữ khí phức tạp:

“Muốn gặp Tống Du đến như vậy sao?”

Chỉ bằng một câu ngắn ngủi nhưng Giang Nguyệt lại có thể nghe ra rất nhiều tầng ý tứ.

Có chế giễu, cũng có chất vấn, phần lớn là đổ lỗi.

“Tiêu tổng phong trần mệt mỏi trở về, nên về nghỉ ngơi thật tốt.” Giang Nguyệt lơ đãng trả lời, giọng điệu cũng rất xa cách:

“Tôi cũng muốn nghỉ ngơi, ngày mai còn có việc.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui