Trên sân khấu rất yên tĩnh, tim Giang Nguyệt cũng đập thình thịch.
…
Vở kịch nói lần này là một vở bi kịch lấy bối cảnh cổ đại, kể về một câu chuyện tình yêu không thể có được.
Giang Nguyệt vào vai một cô gái vì những lý do khác nhau mà bị chia cắt với người mình yêu thời trẻ, họ chỉ dựa vào thư tín để liên lạc với nhau.
Nhiều năm sau, cuối cùng nàng cũng gặp lại được hắn, nhưng lại là trong hôn lễ của hắn và người khác.
Lẽ ra hai người gặp được nhau phải cảm thấy vui mừng, nhưng đó lại là sự phán xét vô tình nhất đối với nàng.
Nàng mặc bạch y, đứng ở bên cạnh sân khấu, bất lực nhìn ý trung nhân của mình đang khoác trên người một bộ hồng y, nắm tay với người khác, cúi đầu lạy thiên địa, nói rằng đời này chỉ yêu nàng ta.
Một đỏ một trắng, vô cùng chói mắt.
Nàng đứng sau đám người đến chúc mừng, cười đến chảy cả nước mắt.
“Nếu chàng đã yêu người khác, vậy sao lại viết thư cho ta, vì sao lại khiến ta khổ sở đến vậy?”
Hai tay Giang Nguyệt đặt ở trước ngực, đột nhiên nắm chặt tay, giọng nói càng ngày càng bi thương: “Nếu là mộng, chàng cũng nên nói cho ta biết, để ta chết tâm, để ta tự tỉnh khỏi giấc mộng này!”
Ở bên kia hôn lễ, không ai nghe được lời độc thoại của nàng, cuộc vui vẫn như trước, đám người đến chúc mừng cũng vẫn mang theo khuôn mặt tươi cười như cũ, tiếng chúc mừng không dứt.
“Trai tài gái sắc, trời sinh một đôi!”
“Tuyệt phối, thật sự xứng đôi!”
Ngay khi hắn nắm tay nàng ta, hắn lơ đãng ngước mắt lên, nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng đang đứng bên ngoài đám đông.
Hắn dường như không quen biết nàng, từ từ thu hồi ánh mắt, vẻ dịu dàng chứa đầy trong ánh mắt chỉ dành cho người con gái đang mặc hồng y trước mặt.
Mọi người lộ ra vẻ vui mừng, lớn tiếng chúc mừng, cho đến khi hôn lễ kết thúc, niềm vui cũng dần tắt, mọi thứ dần trở nên hư vô.
Dường như hôn lễ náo nhiệt vừa rồi chỉ là một giấc mộng.
Giờ phút này, tất cả ánh đèn đều chiếu lên người Giang Nguyệt, khán giả phía dưới sân khấu vô cùng yên tĩnh, chỉ có một mình cô đứng trong ánh sáng.
“Xứng đôi, thật sự xứng đôi… Vậy ta thì sao, vậy tanên đi đâu đây?”
Toàn bộ sân khấu rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy giọng nói độc thoại của nàng:
“Như một giấc mộng dài, tất cả mọi thứ cũng nên… tỉnh lại thôi.”
Vẻ mặt của nàng bình tĩnh, nhưng mỗi lời nói đều khiến trái tim người ta quặn đau. . đam mỹ hài
Tất cả cảm xúc của khán giả đều bị nàng khơi dậy, vô cớ đau lòng vì nữ nhân mang bạch y.
Bóng lưng cô độc kéo dài, lúc nàng ngước mắt lên, khuôn mặt rõ ràng lạnh lùng, nhưng một giọt nước mắt lại chảy xuống từ khóe mắt.
Từ từ trượt dài dọc theo khuôn mặt bên của nàng.
Khuôn mặt ấy xinh đẹp tuyệt trần, dưới ánh đèn sân khấu chiếu rọi, giọt nước mắt khúc xạ ánh sáng tinh xảo, biến mất trên môi.
Cảnh này khiến cho tất cả mọi người nhìn đến si ngốc.
Bỗng nhiên, hai chân nàng mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, cách quần áo có thể nhìn thấy đôi vai hơi run và tiếng nức nở yếu ớt.
Sau khi tỉnh mộng, tình yêu cũng tan vỡ.
Vở kịch kết thúc!
Giang Nguyệt đứng dậy khỏi sân khấu một cách nhanh chóng, nắm tay các diễn viên khác vừa đi ra từ phía sau hậu trường và cúi đầu chào khán giả để hạ màn.
Trong nháy mắt khi đứng dậy, không biết có phải ảo giác hay không, dường như Giang Nguyệt thoáng thấy một người trông rất giống Tiêu Kỳ Nhiên.
Chỉ là ánh đèn trên sân khấu quá mạnh khiến cô khó có thể thấy rõ mặt của khán giả.
Dưới sân khấu, tiếng vỗ tay như sấm.
Sau đó nhà hát còn chuẩn bị ca múa kịch cùng với một số tiết mục của dàn hợp xướng, mọi người cùng nhau thưởng thức, cả rạp hát tràn ngập không khí đoàn tụ.
Giang Nguyệt ngồi trên ghế nghỉ ngơi, vẫn chưa thoát ra khỏi vở kịch vừa rồi, toàn thân vô cùng cô đơn, tâm trạng khó có thể bình tĩnh.
“Giang Nguyệt, cô thật sự là một thiên tài diễn xuất.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...