Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ
Tiêu Kỳ Nhiên nhíu lông mày thật chặt, đôi mắt sâu thẳm nhìn Giang Nguyệt.
Không cẩn thận đã rơi vào bẫy của cô mà không hay biết.
Giang Nguyệt cất bước đi tới trước mặt anh, ngón tay mảnh khảnh trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi mỏng của anh.
Thấy chỗ vừa rồi bị mình cắn chảy máu, Giang Nguyệt nhếch môi cười, bỗng nhiên nhón chân khẽ hôn anh một cái.
Sau đó nhanh chóng tách ra.
Nhìn như tán tỉnh nhưng kỳ thực là khiêu khích.
“Nụ hôn của hàng thật giá thật, không phải hàng nhái.” Lúc Giang Nguyệt nói lời này, ánh mắt tinh nghịch chớp một cái.
Không đợi Tiêu Kỳ Nhiên đuổi theo, cô nhanh chóng trượt khỏi trước mặt anh giống như một con cá, bước vào thang máy ngay khi cửa sắp đóng lại.
“Về phần nội dung khác mà Tiêu tổng muốn, anh tìm người thay thế kia mà tự bổ sung đi.” Giang Nguyệt cười đến quyến rũ, lay động lòng người:
“Ngủ ngon và mơ đẹp nhé!”. Đam Mỹ Hiện Đại
Giang Nguyệt hiếm khi có một giấc ngủ ngon như hôm nay.
Khi tỉnh dậy, cô cảm thấy rất sảng khoái.
Nghĩ đến ngày mai sẽ diễn kịch nói, trong lòng Giang Nguyệt vẫn hơi căng thẳng.
Trưởng đoàn kịch đến trấn an cô, nói lần này chỉ là một buổi biểu diễn công ích, không cần quá mức hà khắc, cứ diễn như bình thường là được.
Nhưng đây không phải là tác phong làm việc của Giang Nguyệt.
Cô sẽ không vì đây chỉ là một buổi biểu diễn công ích mà thả lỏng trạng thái, càng sẽ không hạ thấp yêu cầu đối với mình.
Ngược lại, càng vào thời điểm này, Giang Nguyệt càng muốn bản thân hoàn hảo nhất.
Vốn dĩ cô dự định nhân dịp hôm nay không có sắp xếp gì khác mà ở nhà xem xét cẩn thận từng chi tiết của vở kịch.
Đến khi nhận được điện thoại của Kiều Cẩn Nhuận, Giang Nguyệt mới nhớ ra mình còn chưa đến bệnh viện lấy báo cáo kiểm tra sức khỏe.
“Không phải kêu cô hai ngày sau đến lấy kết quả sao?” Trong giọng nói của Kiều Cẩn Nhuận mang theo ý trách cứ, vô cùng nghiêm túc.
Giang Nguyệt lúng túng nói: “Xin lỗi bác sĩ Kiều, trước kỳ nghỉ tôi có chút việc bận nên đột nhiên quên mất…”
Kiều Cẩn Nhuận: “Tôi không quan tâm cô bận rộn đến đâu, nếu cô là bệnh nhân của tôi thì nhất định phải có trách nhiệm với sức khỏe của chính mình.”
Giang Nguyệt hơi áy náy nói: “Xin lỗi, vậy hôm nay anh có thời gian không? Tôi đến lấy kết quả kiểm tra.”
“Ừ, đến sớm một chút.” Dường như Kiều Cẩn Nhuận rất bận rộn, trong điện thoại còn truyền đến tiếng bệnh nhân khác gọi tên anh.
Không hổ là bác sĩ nổi danh, mới sáng đã bận rộn như vậy.
Nghĩ đến đây, Giang Nguyệt càng áy náy.
Bản thân không để ý đến chuyện của mình mà còn khiến bác sĩ Kiều, người còn phải bận rộn với công việc, đặc biệt gọi điện thoại nhắc nhở cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...