Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Tiêu Kỳ Nhiên rất không vui, mím chặt môi mỏng, kiềm chế cảm xúc dâng trào trong mắt, trầm giọng ra lệnh: “Lại đây.”

Đôi mắt của hắn như đang có lửa đốt, nhảy lên dục vọng.

Tim Giang Nguyệt càng đập nhanh hơn, cô dịch người, hắng hắng cổ họng: “Vừa nãy anh vừa mới đồng ý rồi. Nếu tối nay anh…”

Nửa câu sau của Giang Nguyệt còn chưa nói hết.

Tiêu Kỳ Nhiên cảm thấy giọng nói của cô bình thường rất dễ nghe, nhưng lúc này lại có chút ồn ào. Anh chỉ muốn nhanh chóng có biện pháp bịt cái miệng nhỏ này lại.

Tất nhiên, anh đã làm như vậy.

Về vấn đề này, anh chưa bao giờ kìm nén bản thân mình.

Đồng tử Giang Nguyệt lập tức mở to, môi răng hai người quấn vào nhau, không còn khe hở. Cô hô hấp không thông nhưng vẫn thấp giọng mắng một câu:

“Tiêu Kỳ Nhiên! Anh xong rồi! Sau này anh sẽ không thể cương lên được nữa!”


Nghe thấy lời nói uy hiếp của cô, Tiêu Kỳ Nhiên chỉ cười cười mà bỏ qua, câu nói này của cô cũng không có bất kỳ tác dụng răn đe nào.

Ngược lại là càng làm tình hình trở nên nghiêm trọng hơn.

Cuối cùng, vẫn là Giang Nguyệt ôm lấy cổ anh, giọng nói quyến rũ cùng ánh mắt ướt át, cầu xin anh tha cho cô.

Lúc này anh mới chịu buông cô ra.

Sáng sớm hôm sau.

Tuyết rơi dày ngày hôm qua không biết ngừng lúc nào, bên ngoài mặt đất màu trắng bạc rất sáng, ánh sáng xuyên qua rèm cửa chiếu vào, chiếu rọi cả gian phòng.

Giang Nguyệt vô thức ậm ừ hai tiếng, xoay người theo thói quen dụi vào lồng ngực người đàn ông, tìm góc độ thoải mái nhất.

Tiêu Kỳ Nhiên ngủ không sâu, hơn nữa vật nhỏ trong ngực cứ nhúc nhích như vậy, hoàn toàn quấy nhiễu giấc mộng của anh.


Anh cũng không thèm để ý, chỉ là giơ tay tùy ý kéo chăn,che đi bờ vai tròn lộ ra ngoài của cô, sợ cô bị lạnh.

Dáng ngủ của Giang Nguyệt ngủ rất đẹp, lông mi khẽ rung theo nhịp thở, hơi thở cũng rất đồng đều ổn định.

Gương mặt này của Giang Nguyệt, lần đầu nhìn thấy liền kinh diễm, nhìn trăm lần rồi vẫn không thấy chán.

Điện thoại di động của Tiêu Kỳ Nhiên ở đầu giường vang lên, người trong lòng bất giác cau mày, đối với tiếng ồn như vậy theo bản năng cảm thấy khó chịu.

Tiêu Kỳ Nhiên ngay lập tức đưa tay chạm vào điện thoại, vốn định ấn tắt máy, nhưng khi nhìn thấy tên người gọi đến vẫn khiến anh khựng lại vài giây.

“Ồn ào quá.”

Trong vài giây do dự này của Tiêu Kỳ Nhiên, Giang Nguyệt đã lười biếng nhấc mí mắt lên, lờ mờ liếc nhìn màn hình điện thoại, cũng nhìn thấy được tên người gọi đến.

Từ mơ màng cho đến thanh tỉnh, cũng chỉ trong một cái liếc mắt này.

Ánh mắt Giang Nguyệt dừng trên mặt Tiêu Kỳ Nhiên, thanh âm vẫn có chút khàn khàn không tự nhiên:

“Tần Di Di gọi, sao anh không nghe máy?”

“Sao không nghe điện thoại?” Giang Nguyệt vừa mới tỉnh ngủ, giọng nói vẫn mang theo chút khàn khàn, vô cùng dễ nghe.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui