Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Cô đã chờ đợi thật lâu, vậy mà đợi đến cuối cùng người đến vẫn là Tiêu Kỳ Nhiên.

Thấy Giang Nguyệt không nhúc nhích, Tiêu Kỳ Nhiên cắn răng, cởi nút áo khoác ra, hai tay vòng qua eo cô, ôm cô vào lòng.

Trong nháy mắt, hơi ấm phả vào mặt khiến chóp mũi cô đau nhức.

“Nhất định phải làm mình chết cóng mới được sao?” Người đàn ông lạnh giọng nói: “Đừng gây rắc rối cho tôi, tôi đã nói rất nhiều lần rồi.”

Bên ngoài áo khoác, gió lạnh vẫn thổi như trước.

Nhưng bông tuyết lại không bay vào được bên trong, sự ấm áp trên người người đàn ông vây quanh cô, cô tham luyến siết chặt cánh tay một chút, có thể cảm nhận được lồng ngực rắn chắc của anh.

Ngoài ra còn có nhịp tim đều đặn và ổn định từ lồng ngực của anh.

Giang Nguyệt ngẩng mặt lên, chống lại bông tuyết và gió lạnh đập vào mặt, giọng nói trở nên mơ hồ: “Không phải anh không cần tôi sao?”




Trong phòng.

Cuối cùng Giang Nguyệt vẫn qua đêm ở Thụy Uyển.

Sau khi bị đóng băng trong tuyết hơn nửa tiếng, cô sợ lạnh nên cần tắm nước nóng khẩn cấp.

Lúc trước khi chuyển nhà, Giang Nguyệt đã lấy đi tất cả những thứ cô cần trong cuộc sống hàng ngày.

Nhưng khi cô nhìn thấy đồ vệ sinh cá nhân và các sản phẩm chăm sóc da nổi tiếng mà trước đây cô hay xài, vẫn được trưng bày trên kệ trong phòng tắm, thì không khỏi hoảng hốt.

Tất cả mọi thứ đều còn mới toanh, chưa được mở.

Nếu như không phải bởi vì những thứ ở đây đều là mới, Giang Nguyệt thật sự sẽ có ảo giác mình chưa bao giờ rời đi.


Giống như cô vẫn luôn ở đây vậy.

Ý thức được suy nghĩ của mình, cô bất lực vò đầu bứt tóc, rũ bỏ những suy nghĩ trong đầu, đi tới vặn vòi hoa sen, mở nước nóng.

Từ khi trở thành nghệ sĩ, Giang Nguyệt rất hà khắc với vóc dáng và ngoại hình của mình, ngay cả việc tắm rửa và chăm sóc da cũng đều kỹ lưỡng đến mức độ tối đa, đến mỗi sợi tóc cũng tinh tế và xinh đẹp.

Cũng bởi vì cô nghiêm khắc với mình như vậy, cho nên mới có thể tạo ra cô không hề có góc chết trong mỗi một cảnh quay, vĩnh viễn rực rỡ, tươi tắn và xinh đẹp.

Sau khi tắm xong, Tiêu Kỳ Nhiên đã không còn ở phòng khách nữa, không biết đi đâu.

Dựa theo thói quen trước kia, hiện tại chắc hẳn anh đang ở thư phòng bận rộn việc công ty.

Nhìn căn nhà quen thuộc này, lông mi Giang Nguyệt cụp xuống, đáy mắt tràn ngập cô đơn, dần dần lại hiện ra không nỡ.

Giang Nguyệt thực sự là một người rất hoài cổ.

Điều cô khao khát chỉ là cảm giác ổn định và bình yên, nhưng vận mệnh không như ý nguyện, luôn khiến cô lưu lạc.

Giang Nguyệt ở phòng khách sấy tóc xong, gió ấm làm cơn buồn ngủ của cô ập tới, mí mắt không tự chủ được rũ xuống, cô bước chân lười biếng đi về phía phòng ngủ.

Hôm nay bôn ba một ngày, cô buồn ngủ đến mức chỉ muốn nằm trên giường và đánh một giấc thật ngon.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận