Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

“Chuyện đã đồng ý với tôi, cô suy nghĩ thế nào rồi?”

Đồng tử Giang Nguyệt lập tức co rụt lại một chút.

“Dư tổng, tôi thực sự không làm được.” Giang Nguyệt cầm điện thoại, hạ thấp giọng: “Ông đừng làm khó tôi, những chuyện khác chúng ta đều có thể thương lượng được.”

“Được.” Dư Quảng Bình không nóng vội, ngữ điệu nhàn nhã: “Lúc đó tôi đã nói rất rõ ràng, nếu không phải cô ta, vậy cô thay cô ta hầu hạ tôi đi.”

“Đừng nghĩ có thể gặp may, cô trốn không thoát đâu.” Giọng điệu của hắn rất hời hợt: “Vị trí hiện tại của cô là khách sạn Haibin, phòng 3202.”

Giọng của Dư Quảng Bình rất nhẹ nhàng, mà Giang Nguyệt lại cảm thấy tai mình ù đi.

Hắn không chỉ theo dõi hành tung của cô ở Bắc Thành, mà thậm chí còn theo cô đến Hoa Thành!

Cô có chút đứng không vững, đỡ lấy góc bàn: “Rốt cuộc ông muốn làm gì?”


Dư Quảng Bình híp mắt, âm thanh cũng theo đó cao lên: “Hiện tại tôi không muốn làm cái gì cả. Nhưng mà tiếp theo thì…. phải xem biểu hiện của cô như thế nào đã.”

“Nếu cô không muốn tên luật sư kia của cô xảy ra chuyện, tốt nhất đừng nói lung tung.”

Cúp điện thoại, mồ hôi lạnh sau lưng Giang Nguyệt gần như làm ướt đẫm quần áo. Hai tay cô đang vịn góc bàn cũng nắm chặt lại, phần ngón tay đều bởi vì dùng sức quá mức mà trắng bệch.

Trước mắt hiện ra gương mặt Dư Quảng Bình, Giang Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy rất buồn nôn.

Cô khom lưng, muốn loại bỏ cảm giác ghê tởm này.

Giọng điệu như ma quỷ của hắn ta khiến cô không thể nào ngủ được. Cuối cùng, Giang Nguyệt lựa chọn gõ cửa phòng Tiêu Kỳ Nhiên.

“Có việc gì?”

Người đàn ông nhanh chóng mở cửa, mặc một bộ đồ ngủ, hai tay ôm ngực, lười biếng nhìn cô: “Đêm không ngủ, sinh lý có nhu cầu à?”


Hai tay Giang Nguyệt nắm chặt, cố hết sức bình tĩnh nói: “Tôi cần anh giúp đỡ.”

Cô vừa dứt lời, không ngoài dự liệu của cô, người đàn ông liền cười lạnh một tiếng.

“Giang Nguyệt, cô cho rằng cô là ai?” Giọng điệu của Tiêu Kỳ Nhiên đầy chế giễu: “Cô đi nhờ người khác giúp đỡ cũng phải tỏ thái độ cầu xin chứ, hiểu không?”

Thấy Giang Nguyệt không nói lời nào, Tiêu Kỳ Nhiên nhíu mày: “Có việc gì thì nói mau.”

Giang Nguyệt cắn môi, cứng ngắt mở miệng: “Gần đây anh có thể tìm người bảo vệ tôi không? Coi như tôi cầu xin anh.”

Đôi mắt lạnh lùng của Tiêu Kỳ Nhiên nhìn chằm chằm cô.

Vài giây sau, cửa phòng bị hắn lạnh lùng đóng lại.

Hắn từ chối yêu cầu của cô!

Giang Nguyệt đứng trước cửa phòng Tiêu Kỳ Nhiên, cúi đầu, lòng bàn tay đã bị cô cào xước.

Trở về Bắc Thành, Giang Nguyệt hầu như đều vội vàng trốn về nhà khi trời còn chưa tối. Ngoại trừ công việc cần thiết ra, cô không hề bước chân ra khỏi cửa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận