Chương có nội dung bằng hình ảnh
Sau khi tiễn đối tác đi, Tiêu Kỳ Nhiên cùng với Tần Di Di lái xe trở về khách sạn.
Khi trả xe, trong quá trình kiểm tra nhân viên phục vụ của khách sạn đã phát hiện ra đồ để quên liền gửi cho lễ tân trả lại cho khách.
“Tiêu tổng, trên xe có một bó hoa hồng, và một hộp quà. Anh có cần chúng tôi giúp anh mang lên phòng không?” Lễ tân cung kính hỏi.
Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại vài giây, sau đó mới mở miệng: “Vứt đi.”
“Được ạ. Xin lỗi đã làm phiền anh.”
Sau khi đặt ống nghe trở về điện thoại bàn ngay đầu giường khách sạn, đáy mắt Tiêu Kỳ Nhiên hiện lên một tia u ám.
…
Giang Nguyệt tự mình bắt taxi trở về khách sạn. Cô xem qua lịch trình ngày mai, biết bọn họ chiều mai sẽ phải bay về Bắc Thành, trong lòng có chút mất mát.
Mặc dù đây là lần đầu tiên đến Hoa Thành, hơn nữa thời gian ở lại cũng rất ngắn, nhưng Giang Nguyệt lại cảm thấy rất quen thuộc đối với nơi này.
Nếu sau này chi nhánh của Giang San được thành lập, cô có thể ở đây phát triển lâu dài luôn cũng là điều có thể xảy ra.
Nghĩ đến đây, cảm xức buồn bã trong lòng liền tan biến đi một chút.
Buổi tối khi chuẩn bị đi ngủ, Giang Nguyệt nhàm chán nằm lướt điện thoại di động. Chợt nhớ tới cái gì đó, lập tức từ trên giường ngồi dậy.
Tinh dầu cô mua cho Tống Du hình như vẫn còn ở trên xe của Tiêu Kỳ Nhiên.
Giang Nguyệt lập tức ngồi thẳng dậy, mở đoạn chat với Tiêu Kỳ Nhiên, do dự một lúc mới gửi tin nhắn qua.
[Tiêu tổng, tôi có để quên đồ trên xe, anh có thấy không?]
Tiêu Kỳ Nhiên rất nhanh đã trả lời lại.
[Tiêu Kỳ Nhiên: Tôi không biết. Xe đã trả lại cho khách sạn.]
Giang Nguyệt suy nghĩ một chút, muốn dùng điện thoại bàn liên lạc với quầy lễ tân, hỏi xem có nhìn thấy hộp tinh dầu ở trong xe hay không.
Nhưng cô còn chưa kịp gọi đi thì điện thoại di động đã vang lên, là một dãy số lạ.
Giang Nguyệt tiện tay bắt máy.
“Hắc hắc, Giang tiểu thư, cô còn nhớ tôi không?”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói quỷ dị của Dư Quảng Bình. Giọng điệu quỷ dị này khiến cho người ta phải toát mồ hôi lạnh: “Nghe nói gần đây cô đi Hoa Thành nghỉ dưỡng?”
Giang Nguyệt nghe thấy giọng của hắn, thiếu chút nữa làm rơi luôn điện thoại. Cô cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, giọng nói bình tĩnh trả lời:
“Tôi đi công tác.”
“Hèn chi mấy ngày nay tôi không nhìn thấy cô ở khu chung cư nữa.”
Dư Quảng Bình cười rất càn rỡ, giọng nói bỗng mang theo chút ý tứ: “Nhưng mà tôi lại nhìn thấy vị luật sư kia nha. Mấy ngày nay có vẻ hắn rất bận rộn đó.”