Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Chu Ninh Vân ăn mặc cũng rất kín đáo, khăn lụa che nửa khuôn mặt, mũ đội thấp, giống như rất sợ người khác nhận ra.

Giang Nguyệt dừng một chút, không hiểu ý tứ trong lời nói của bà: “Mẹ, mẹ còn đang đợi người khác sao?”

Chu Ninh Vân vội vàng lắc đầu, túm lấy cô rời đi, yếu ớt đáp: “Không phải, hôm nay mẹ hẹn gặp một mình con, muốn cùng con đi mua sắm thôi.”

Nhìn Chu Ninh Vân quấn kín mít như vậy, trong lòng Giang Nguyệt có chút lo lắng: “Mẹ, người nhà kia cho mẹ ra ngoài sao?”

Nghe câu hỏi này, Chu Ninh Vân bất đắc dĩ thở dài, nắm chặt tay Giang Nguyệt:

“Người nhà bọn họ đã đi nơi khác, hôm nay là mẹ lén ra ngoài. Mẹ nghĩ đã lâu không gặp con, nên muốn ra gặp một lần.”

Nghe vậy, Giang Nguyệt lúc này mới yên lòng, một lần nữa nở nụ cười.

Quả nhiên trong lòng mẹ cô vẫn có cô.


Hai mẹ con rất hiếm khi gặp nhau, hai người vừa đi vừa trò chuyện, lại thử vài bộ quần áo.

Rõ ràng nói là mua đồ cho Giang Nguyệt, thế nhưng Giang Nguyệt lại nhịn không được mua cho Chu Ninh Vân vài bộ quần áo, còn có mấy bộ trang sức đắt tiền.

Chu Ninh Vân cười đến không khép miệng lại được, liên tục nói rằng con gái bà đã trưởng thành.

Hai người đi vào một cửa hàng, Giang Nguyệt đang cùng mẹ chọn quần áo, bỗng nhiên phía sau truyền đến một giọng nữ quen thuộc, âm thanh ngọt ngào đáng yêu:

“A Nhiên, kiểu dáng quần áo của cửa hàng này rất đặc biệt.”

Lưng Giang Nguyệt lập tức cứng đờ. Cô không cần quay đầu lại, cũng có thể biết được người phía sau là ai.

Tần Di Di khoác tay Tiêu Kỳ Nhiên, thân mật dán sát vào người anh: “Em muốn mặc đồ đôi với A Nhiên, có được không?”

Tiêu Kỳ Nhiên rất kiên nhẫn đáp: “Được. Di Di lựa đi. Tôi trả tiền.”


Tần Di Di lập tức tươi cười xán lạn: “A Nhiên là tốt nhất.”

Nghe hai người nói chuyện, Giang Nguyệt chỉ cúi đầu thấp hơn, trong lòng xẹt qua một tia phiền não.

Thật vất vả mới có cơ hội ở cùng một chỗ với mẹ, cô không muốn để cho người không quan trọng đến quấy rầy.

Nhưng ngay khi cô quay người muốn nhanh chóng kéo Chu Ninh Vân đi, ánh mắt Tần Di Di đột nhiên liếc tới trên người cô, đưa tay chỉ vào cô, kêu lên một tiếng:

“Người đó hình như là chị Giang Nguyệt ạ…”

Thanh âm Tần Di Di không lớn không nhỏ, Tiêu Kỳ Nhiên cũng giống như vừa nhìn thấy Giang Nguyệt, ánh mắt lãnh đạm liếc qua cô.

Giang Nguyệt tuy rằng đeo khẩu trang, nhưng đôi mắt quyến rũ kia lại rất dễ phân biệt, liếc mắt một cái liền có thể nhận ra.

“Thật đúng là chị Giang Nguyệt!” Tần Di Di rất kinh ngạc, bước nhanh tới hỏi:

“Chị Giang Nguyệt, chị cũng đến mua sắm sao?”

Sau đó quay đầu lại, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Tiêu Kỳ Nhiên bên cạnh: “A Nhiên, hôm nay thật trùng hợp nha, vậy mà lại gặp được chị Giang Nguyệt ở đây.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận