Tiểu Tổ Tông



Tống Y cúi đầu nhìn cái bụng phẳng lì của mình, cảm thấy có chút nhức đầu.

Cô muốn giải thích, nhưng bà Điêu Bảo Thụy ngồi bên cạnh hoàn toàn không cho cô một chút xíu cơ hội nào, ngăn chặn hết tất cả đường lui.

Nở nụ cười hiền hậu, nhìn vô hại như động vật nhỏ, giáo sư Điêu Bảo Thụy tiếp tục nói:

" Trưởng khoa mấy ngày trước mới nói với bác, bà ấy mang theo một nghiên cứu sinh, cô bé ấy nói con sớm đã mang thai rồi, còn thiếu chút nữa bị ngất. Có chuyện này đúng không?"

" Còn có cô nhóc nhà họ Tạ - Tạ Văn Tư, cũng đã từng nói Y Y mang thai. Có phải do gia đình bác không biết cách quý trọng mà bỏ rơi không?"

Diễn nhất thời sảng khoái, hậu quả để lại nghìn thu.

Đã từng ở trước mặt Trần Như Nhan cùng Tạ Văn Tư giả bộ mang thai, Tống Y hoàn toàn yên lặng, lật qua lật lại như con cá muối.

Trên mặt giáo sư Điêu Bảo Thụy tràn đầy niềm vui, miệng cũng chưa từng khép lại.

" Đều do Ẩn Chi không đúng. Con mang thai rồi mà một tiếng cũng không nói. Nếu không phải bác bắt ra mạch Hoạt, có phải các con vẫn muốn gạt bác không? Con trai, con nói xem con có quá đáng lắm hay không? Không chịu trách nhiệm, cũng không thèm quan tâm đến danh tiếng của con gái nhà người ta!"

Mang trên lưng cái nồi " Tra nam không chịu trách nhiệm", Thời Ẩn Chi khẽ gật đầu, nhanh chóng nhận sai, thái độ thành khẩn.

" Là con sai."

" Vậy ngày 6 tháng 11 con có thể lấy được Y Y về nhà không?"

" Có thể ạ." =)))

Tống Y:???

Hình như có gì đó không đúng lắm.

Mộng ép trên cây mộng ép quả, mộng dưới tàng cây anh và em.*

(* Câu này thực chất tui cũng không hiểu luôn, hình như là một cái meme bên Trung á. Tui sẽ để hình minh họa ở dưới cho các nàng xem.)



Tống Y - người bị bắt buộc phải kết hôn vào ngày 6 tháng 11 âm lịch, đầu óc đã hoàn toàn chết máy.

Cả bữa cơm tối cô đều mơ mơ màng màng, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, muốn giải thích vấn đề mang thai nhưng khi mở miệng lại không cách nào giải thích rõ được.

Giờ cô đã hiểu thấu đáo đạo lí nhân sinh.


Làm người phải làm người tốt, không có chuyện gì thì không được mù quáng đem vấn đề mang thai ra nói linh tinh, nếu không sẽ đem chính mình gả cho người ta luôn.

" Cũng đã muộn rồi, không thì Y Y ở lại đây một đêm đi! Dù sao con với Ẩn Chi cũng đã đi thẳng vào vấn đề rồi, thẳng thắn gặp nhau, liền ngủ chung một phòng đi, bồi dưỡng thêm chút tình cảm."

Bà Điêu Bảo Thụy vui mừng hớn hở, lập tức quyết định vấn đề nơi ở tối nay của Tống Y.

Bà cho phép Tống Y nộp đơn khiếu nại, nhưng tuyệt đối không đồng ý phản bác.

Ngay cả đồ ngủ cùng đồ lót của cô cũng đã chuẩn bị xong ——

Ren đen gợi cảm, trực tiếp quyến rũ Thời Ẩn Chi.

Cơm nước xong, nhìn bộ đồ ngủ trong tay, Tống Y mơ màng không chỉ một hai lần.

Bà Điêu Bảo Thụy cùng ông chồng Thời Đại ăn cơm xong đã mang theo con gái yêu Thời Ấu Nghiên và cháu ngoại Thời Cổn Cổn cùng ra ngoài đi dạo siêu thị. Lúc này trong nhà chỉ còn lại Thời Ẩn Chi với Tống Y, ngay cả dì giúp việc cũng đã tan làm.

" Thời Ẩn Chi, bác gái có phải đã chẩn đoán sai mạch của em hay không? Em không có mang thai mà!"

" Có lẽ mẹ anh lớn tuổi rồi, cho nên chẩn mạch không chính xác lắm."

Thời Ẩn Chi thuận miệng phụ họa, không có ý định giải thích rõ với cô.

Mạch Hoạt chỉ mạch tượng trơn tru linh hoạt, như chuỗi hạt châu lăn động dưới ngón tay. Phụ nữ không bệnh mà thấy mạch Hoạt thì nên xét xem có thai hay không, hoặc cũng có thể do điều hòa đinh vệ, khí huyết dồi dào.

Giáo sư Điêu Bảo Thụy hành nghề chữa bệnh đã hơn ba mươi năm, sao có thể xảy ra sai lầm nhỏ như này?

Mạch tượng gì mà còn cần sự phối hợp của con trai nữa chứ.

Tống Y lặng lẽ cúi đầu xuống, chỉ có thể im lặng nuốt xuống những tội lỗi mà cô gây ra, quả đắng mà cô đã làm, chảy xuống những giọt nước mắt hối hận.

Sớm biết có ngày hôm nay, thì lúc đầu cô sẽ không ở trước mặt Trần Như Nhan và Tạ Văn Tư nói linh tinh cái gì mà mang thai, sinh non nữa.

" Thời Ẩn Chi, nhà anh không có phòng nào khác à?"

Tống Y vẫn chưa sống chung cùng người khác bao giờ, hơn nữa lại còn ngủ trong cùng một phòng, nằm trên một cái giường lớn.

Mặc dù cô muốn gần gũi hơn với Thời Ẩn Chi, nhưng cô vẫn chưa sẵn sàng cho sự thân mật sâu sắc hơn.

Nhẹ nhàng gõ một cái lên đầu nhỏ của Tống Y, giọng nói của Thời Ẩn Chi mang theo sự cám dỗ.

" Có. Nhưng em thật sự không muốn ngủ cùng anh sao?"

Tống Y thừa nhận, cô có một chút động lòng.


Thời Ẩn Chi nói tiếp, giọng nói lộ ra ý tứ nài nỉ.

" Anh sẽ không chạm vào em đâu. Chỉ làm ra vẻ cho ba mẹ thấy thôi, được không?"

Sự sao động của Tống Y càng thêm lợi hại, nội tâm vùng vẫy hai cái, liền dâng cờ trắng đầu hàng.

Cô nhỏ giọng thì thầm:" Chỉ biết dụ dỗ mình thôi."

Nhà họ Thời rất lớn, tầng một chủ yếu dùng để tiếp khách, phòng khách cũng ở đây. Tầng hai là phòng ngủ của Thời Ẩn Chi với Thời Ấu Nghiên, còn có hai phòng sách riêng của anh em bọn họ.

Tống Y gọi điện cho vệ sĩ, bảo bọn họ thuê khách sạn gần đấy ở, không cần lo lắng cho vấn đề an toàn của cô nữa.

Cúp điện thoại, cô chăm chú đi theo sau lưng Thời Ẩn Chi, rập khuôn, y như đứa trẻ chưa trải sự đời nhìn ngắm khắp nơi.

" Oa! Cái đèn chùm pha lê này đẹp quá!"

Nó nhìn giống như một chiếc bánh ngọt nhiều tầng bị dựng ngược, mỗi một tầng đềucó rất nhiều cây nến nhỏ, sáng lấp lánh.

Nếu bây giờ cô mặc một chiếc váy công chúa chậm rãi đi trên cầu thang xoắn ốc, có lẽ sẽ như đang ở trong lâu đài mất.

" Cái đèn đó là Nghiên Nghiên chọn, nói nhìn đẹp mắt."

Tâm tình của cô gái nhỏ, rõ ràng ngôi nhà trang trí theo phong cách Châu Âu, thế mà lại cứ muốn treo một chiếc đèn chùm pha lê lớn, giống phong cách lâu đài quý tộc hoàng gia, không thích hợp cho lắm.

Tống Y nghe vậy, chân mày cô đột nhiên nhăn lại, mũi cũng xoắn lại với nhau, rất không vui vẻ.

" Chúng ta cũng đã xác định quan hệ rồi, sao Thời Ẩn Chi anh vẫn gọi em là Tống Y, Tống Y. Sao không thể gọi em là Y Y chứ!"

Rõ ràng cô cũng toàn gọi "Thời Ẩn Chi, Thời Ẩn Chi", thế mà lại có thể tùy hứng chỉ trích đối phương.

Nhưng Tống Y chính là Tống Y, không có lí cũng thành có lí.

" Được, được, được. Bạn nhỏ Y Y."

Thời Ẩn Chi chiều theo ý tiểu tổ tông, nở nụ cười nuông chiều giống như bơ trong bánh ngọt.

Tống Y gật đầu, lúc này mới coi như hài lòng.

" Như vậy mới đúng! Chi Chi."


Chi Chi?

Thời Ẩn Chi dở khóc dở cười, tiểu tổ tông gọi vậy nghe như con chuột vậy, kêu chi chi ( chít chít đó=)))

Nghe có chút lạ tai, nhưng dù sao cũng là biệt danh dành riêng cho tiểu tổ tông gọi.

Mở cửa phòng ngủ ra, đập vào mắt là trang trí đơn giản, đơn giản đến nỗi không nhìn ra hơi thở con người.

" Có biết tên anh có nguồn gốc từ đâu không?" Thời Ẩn Chi hỏi.

Tống Y "ừ" Một tiếng, vừa đương nhiên vừa ngay thẳng nói tiếp:

" Không biết! Anh đã nói cho em bao giờ đâu."

" Tên của anh với Nghiên Nghiên đều bắt nguồn từ bài 《 Đại y tinh thành 》trong 《 Thiên kim dực phương 》của Tôn Tư Mạc."

Thời Ẩn Chi cười nói, cũng không trông cậy vào việc Tống Y có thể hiểu được. Anh từ giá sách trên đầu giường rút sách ra, mở cho cô xem.

" Hễ là bác sĩ chữa bệnh, nhất định phải bình tĩnh quyết đoán, không muốn không cầu, trước tiên phải có lòng từ bi trắc ẩn ( Ẩn Chi), thề nguyện cứu khổ cứu nạn. Tên anh được lấy ra từ những câu này. Ban đầu mẹ anh muốn lấy hai chữ Định Chí, nhưng mà sau đó bị ông nội phản đối, liền lấy chữ Ẩn."

Đối với những người ngoài giới, Tống Y cũng được coi là một nhà nghệ thuật có văn hóa, nhưng cô tùy ý lật xem hai trang, phát hiện tất cả đều là chữ phồn thể, cảm thấy IQ của mình bị làm nhục.

Thiệt là, cổ văn y học là thứ cô có thể đọc hiểu được sao?!

Tống Y xem không hiểu liền nhét lại sách vào tay Thời Ẩn Chi, buồn bực nói:

" Người có văn hóa đúng là không giống nhau mà, ngay cả tên đã như vậy rồi. Anh xem tên em này, Y chính là cô ấy, tên Ni so với tên này còn tốt hơn."

Tiểu Ni Tử ( cô bé nhỏ) ít nhất còn có cảm giác nuông chiều. Còn chữ Y chính là một " Cô" khô khan, tẻ nhạt; nhìn đã không ai thích rồi.

Thời Ẩn Chi đã ngấm ngầm tìm hiểu nhiều lần từ Thời Ấu Nghiên, biết hoàn cảnh gia đình Tống Y, cho nên hiểu được nỗi uất ức của cô.

Anh đột nhiên nắm lấy mặt cô, véo nhẹ một cái, gọi tâm trí cô về.

" Người bạn nhỏ Y Y, nếu em muốn, ngay bây giờ chúng ta có thể đi đổi tên."

Tâm trạng chán nản liền biến mất ngay lập tức, Tống Y đưa tay vỗ vào người anh, chính đáng nói:

" Không được véo mặt em, sẽ xấu đi đấy! Hơn nữa em cũng có tiếng tăm rồi, đổi tên bất lợi lắm."

" Được rồi, vậy bây giờ em có muốn đi tắm không?"

Thời Ẩn Chi mỉm cười buông tay ra, nhìn cái hộp đựng đồ lót trong tay Tống Y do mẹ anh cố ý chuẩn bị, bà còn nhắn tin qua Wechat cho anh, nói anh nhất định phải chớp lấy thời cơ.

Ánh mắt anh bí mật nhìn Tống Y từ trên xuống dưới, dãy núi phập phồng, giống như một bộ tranh thư pháp.

Theo ánh mắt của Thời Ẩn Chi, Tống Y chậm rãi nhìn bộ đồ lót gợi cảm trong tay mình, trong nháy mắt tay liền tê dại.

" Hay em mượn tạm quần áo của Nghiên Nghiên mặc vậy?"


" Từ trước đến giờ Nghiên Nghiên không cho bất cứ ai đụng vào đồ của mình, nguyên nhân chắc em cũng biết."

Thời Ẩn Chi nhẹ nhàng bịt kín đường lui của Tống Y, ngón trỏ chạm vào cái hộp trong tay cô, phát ra âm thanh lanh lảnh. Anh chợt hỏi:

" Sao vậy? Không phải mẹ đã mua quần áo cho em rồi sao?"

Ánh mắt Thời Ẩn Chi sạch sẽ, không chút dối trá. Trong lúc nhất thời Tống Y cũng không nói ra được lời từ chối.

Bà Điêu Bảo Thụy mua đồ ngủ bằng ren cũng không sao, nhưng ngay dưới đồ ngủ lại là bộ đồ lót gợi cảm, chỉ có một chút vải, mặc cũng như không.

" Có mua."

Tống Y khẽ cắn răng, nghĩ tí nữa lên giường thì đắp chăn kín lại sẽ không có vấn đề gì.

Trong mắt Thời Ẩn Chi vui mừng vì thực hiện được ý đồ, anh im lặng, chỉ cho Tống Y vị trí của phòng tắm rồi cầm một quyển tiểu thuyết tiếng Anh thật dầy cẩn thận đọc. Dưới cặp kính màu bạc, anh giống như nhìn thấu tất cả từ bi và yên bình.

Thở dài một hơi, Tống Y nhìn Thời Ẩn Chi đang đắm chìm trong sách liền cảm thấy mình lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.

Thời Ẩn Chi chính nhân quân tử như vậy, làm sao bận tâm đến những chuyện như này chứ?

Mở cửa phòng tắm ra, điều chỉnh nhiệt độ nước, mở vòi hoa sen, Tống Y cởi quần áo bắt đầu tắm.

Bên trong mỗi một phòng ngủ ở Thời gia đều có phòng tắm và phòng vệ sinh, dĩ nhiên cũng có phòng tắm và phòng vệ sinh riêng. Thời Ẩn Chi không thường tắm trong phòng ngủ, vì sợ tăng độ ẩm trong phòng, sẽ làm hỏng sách.

Đóng sách lại, nghe tiếng nước chảy từ trong phòng tắm, Thời Ẩn Chi bỗng cảm thấy hơi nóng.

Chỉ cần nghĩ đến bộ đồ lót cùng đồ ngủ giáo sư Điêu Bảo Thụy chọn cho Tống Y, trong lòng anh giống như có một ngọn núi lửa sắp phun trào, một giây cũng không chờ được.

Lấy kính xuống, xoa xoa chân mày, anh ngửng đầu lên nhìn phòng tắm.

Cách cánh cửa thủy tinh mờ ảo, bóng người Tống Y được phác họa lên đó, mơ hồ có thể thấy đường nét như muốn lấy mạng người khác.

Thời Ẩn Chi nhìn đồng hồ đeo tay, có chút phiền lòng.

Đã sắp chín rưỡi rồi, còn chưa đến một tiếng nữa là đến giờ tắt đèn đi ngủ.

Anh đang niệm chú tịnh tâm để xua tan đi khô nóng trong người thì đột nhiên nghe thấy tiếng nước chảy dừng lại, có tiếng bước chân vụn vặt, sau đó nghe thấy giọng nói của Tống Y:

" Chi Chi, em không thấy khăn tắm trong này! Anh có thể mang cho em một cái khăn tắm được không?"

- ---

Từ nay xin hãy gọi anh là Thời tâm cơ=))))

Đoán xem chương sau anh có " ăn" được chị khôngggg.

****

Chương này là phúc lợi mừng ngày 30/4 nè❤️


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui