Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia


Đó là điện thoại của Hoắc Cảnh Thâm ném trên ghế sô pha đổ chuông.

Vân Thanh do dự một chút, sau đỏ bước lên phía trước liếc nhìn màn hình, cô sửng sốt một chút, liền nhìn thấy rõ ràng ID người gọi: Dĩ ôn.

Đây là ngón tay mềm mại của Hoắc Cảnh Thâm sao?
Trai tim của Vân Thanh như vắt vài giọt nước chanh, chua chua và buổt da.

Người bên kia không thế đợi lâu để nhận được phản hồi và ngắt cuộc gọi.

Nhưng sau vài giây, cuộc gọi tiếp theo lại đến, hình như Hoắc Cảnh Thâm không trả lời, cô ta sẽ không bỏ cuộc.

Vân Thanh bắt ngờ vươn tay, cầm điện thoại di động bước nhanh ra ban công.

Cỏ hít một hơi thật sâu, kim nén sự hoảng sợ và trả lời cuộc gọi.

Một giọng nữ nhẹ nhàng phát ra.

“Sao lâu như vậy mới nhấc máy? Em làm phiền anh sao?”
Điều này chắc chắn truyền tải một tin thẳng thán nhât đên Vân Thanh: cỏ ấy rắt quen thuộc với Hoắc Cảnh Thâm.


Vân Thanh cũng không ngờ rằng có một ngày, chỉ vì một lời nói của người phụ nữ mà cô chưa từng quen biết, trái tim cô sẽ càm thấy khó chịu như bị một nhát búa bóp nghẹt.

Cô hơi siết chặt tay đang cầm điện thoại và nói “… Tôi không phải là Hoắc Cảnh Thâm.


“A, tôi xin lỗi, tôi cứ tưởng Cảnh Thâm.

” Người phụ nữ bên kia điện thoại nói lời xin lỗi, nhưng lại không có gì là ngạc nhiên, cô ta thậm chí còn mỉm cười hỏi “Cô là Vân Thanh, phải không?”,
Cô biết tôi?
Điều này khiến Vân Thanh cảm thấy rắt bất ngờ.

“ Đúng vậy.


“ Chào cô, Vân tiểu thư, tôi là Tần Dĩ Nhu, tính cách cùa Cảnh Thảm…có lẽ khiến Vân tiểu thư phải chịu không ít tủi thân trong thời gian qua?” Tần Dĩ Nhu ra vẻ bất lực, giọng nói thể hiện thái độ quở trách Hoắc Cảnh Thâm, vô hình khoe khoang sự thân thiết giữa hai người họ.

Lòng bàn tay cầm điện thoại của Vân Thanh tê dàn, cô định bác bỏ: “ Tứ gia anh
ấy…”
“ Tới khi trờ về nước tôi nhất định sẽ mời Ằ
Vân tiẻu thư một bữa đề đền bù.


” Tần Dĩ Nhu dịu dàng ngắt lời cô,” Cảnh Thảm, anh ấy cũng thật là, cho dù chỉ lấy một người vợ để qua mắt mọi người, thì cũng không thể bắt nạt con gái chứ! Vân tiểu thư, cô yên tâm, tôi sẽ nói chuyện này với anh ấy!”
Lời nói của Vân Thanh như bị nghẹn lại trong cổ họng, dường như ngay cả lập trường bác bỏ cô cũng không có.

Vài câu nói nhẹ nhàng cùa Tần Dĩ Nhu, đã khiến mối quan hệ giũa cô và Hoắc Cảnh Thâm tan vỡ.

Cô thậm chí chẳng thể can đảm tới hỏi mối quan hệ giữa Tần Dĩ Nhu và Hoắc Cảnh Thâm…
Vân Thanh lặng im trong giây lát, nhỏ giọng hỏi: “Có phải Hoắc Cảnh Thâm đã kể chuyện của tỏi cho cô nghe?”
I “ Ngoài anh ấy ra, còn có người khác nữa sao?” Tần Dĩ Nhu tỏ vẻ ngỡ ngàng, một lúc sau mới phản ứng lại, ảy náy nói: “ Sức khỏe của tôi không được tốt lắm, luôn ở nước ngoài điều trị.

Cảnh Thâm anh ấy sợ tòi buồn, cũng lo tôi không có cảm giác an toàn, nên việc to việc nhỏ đều nói hết với tôi.

Cô đừng để tâm nhé, Vân tiếu thư, chuyện liên quan tới cô tôi nhất định sẽ không kể với ai.


Vàn Thanh nghĩ gương mặt minh bảy giờ ■ có lẽ rất khó coi, vừa đố kỵ vừa nhục nhã, cò còn chưa gặp mặt Tần Dĩ Nhu mà đã thua ra nông nỗi này…
Cô kim nén sự run rẩy của bản thân, bình tĩnh nói: “ TÔI và Hoắc Cảnh Thâm, chỉ là mối quan hệ hợp tác.

Tôi sẽ không đế ý gì cả, tôi chuẩn bị nghỉ ngơi, nôn…”
“ Vậy tỏi không làm phiền cô nửa, chúc
Ván tiéu thư ngủ ngon.


Vân Thanh đặt diện thoại xuống, màn hình tối đen phản chiếu dáng vẻ của cô, cô bỗng nhiên cảm thắy mình chẳng khác nào một chú hề.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận